Editor: Tiểu Ly Ly.
Hồng Trang vuốt vuốt cửu thiên lăng trên tay, vẻ mặt đắc ý: "Coi như ngươi thức thời. Nhưng mà ngươi cho rằng như vậy thì xong rồi sao?"
Thiên Âm lại ho ra một ngụm máu, trong lòng kinh sợ, trái ớt nhỏ Hồng Trang này, nhiều năm không thấy, ra tay càng nặng hơn rồi. Nếu không phải trong tình huống cấp bách vừa rồi mình tránh kịp, chẳng phải đã bị tê liệt ngã xuống đất sao.
Nghĩ đến đây, trên mặt nàng cười điềm đạm: "Đương nhiên ta cảm thấy chuyện này còn chưa xong. Có người nói cho ta biết, gậy ông đập lưng ông, nếu ta đánh người bị thương, sẽ không gọi là khi dễ ngươi mà là ta đang tự vệ, Chưởng Môn sư bá sẽ không trách ta đâu."
Hồng Trang kinh ngạc cười lạnh: "Bằng với ngươi? Ngươi là đang nằm mơ sao?!"
"Không không không, từ trước tới giờ giấc mơ tốt đẹp như vậy ta không dám mơ." Thiên Âm cúi đầu nhìn Thiên Tuyết, sau đó làm ra vẻ muốn nói rồi lại thôi, trong lúc lơ đãng nhìn phía sau lưng Hồng Trang, vui mừng kêu lên: "Sư phụ!!"
Hồng Trang khiếp sợ chột dạ nhanh chóng xoay người nhìn lại, chỉ thấy trời xanh mây trắng, làm gì có bóng dáng của Trọng Hoa, lập tức nàng ta biết mình bị lừa, sắc mặt đỏ bừng tức giận kêu lên: "Khốn kiếp......"
Một tiếng gầm lên phát ra từ trong cổ họng, nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Thiên Âm ngay trước mặt, trong lòng nàng ta hoảng sợ phát run.
Cái tên ăn xin này, ở bên cạnh mình lúc nào?
"Thật xin lỗi!"
Thiên Âm cười một tiếng, không cảm thấy xấu hổ chút nào khi lấy sư phụ ra lừa nữ nhân xấu xa này. Đột nhiên Hồng Trang cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng ta đang muốn rời đi thì phát hiện thân thể giống như bị gam cầm, trong nháy mắt không cách nào di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Âm tát mình. Hồng Trang nổi giận nói: "Thiên Âm ngươi dám......!"
Hồng Trang thét lên một tiếng chói tai, nàng ta chưa kịp ổn định thân hình, nhìn Thiên Âm tươi cười dịu dàng, đột nhiên sau lưng bị móng vuốt mạnh mẽ sắt nhọn đả thương, ngay lập tức khí huyết trong cơ thể nàng ta trào lên cuồn cuộn, một mặt là bị thương, một mặt là bị tức giận.
Vội vàng quay đầu nhìn lại thấy con thú nhỏ trắng như tuyết, hai chân của nó đứng lơ lửng trên không, mắt to cong
cong đang phất tay với mình.
Giờ khắc này, Hồng Trang suýt nữa tức giận mà bỏ mình!
Đây gọi là ăn trộm gà bất thành phản thực nắm gạo* sao? Hôm nay nàng ta lại bị tiểu ăn xin và một con súc sinh trêu chọc?
*Ăn trộm gà bất thành phản thực nắm gạo: giống như câu gậy ông đập lưng ông.
Hồng Trang chợt xoay người rơi xuống đất, trong nháy mắt cửu thiên lăng trên tay hóa thành thác, ùn ùn kéo về phía cuốn Thiên Âm đi.
"Dám trêu chọc ta, tự ngươi đâm đầu vào chỗ chết!"
Nhìn sắc mặt trắng bệch như bị hoảng sợ của Thiên Âm, nàng ta chỉ cảm thấy niềm vui tràn trề, nháy mắt tức giận trong lòng được buông xuống.
Không phải Thiên Âm bị hoàng sợ, chỉ là nàng kinh ngạc sức mạnh của cửu thiên lăng lớn tới như vậy, nàng đang suy nghĩ Phá Không Tiễn của Huyền Tề ca ca đưa cho nàng có ích hay không.
Trong lúc nàng chuẩn bị lấy Phá Không Tiễn ra liều mạng với Hồng Trang thì bỗng nhiên nàng thấy Chưởng môn Lưu Cẩn bay về phía bên này, trong nháy mắt, suy nghĩ liền thay đổi, miệng của Thiên Âm há to, gào khóc lên. Ánh mắt lại cảnh giác nhìn cửu thiên lăng ở trước mắt, trong lòng căng thẳng, nghĩ tới lần đánh nhau này mình đã không còn mạng ở đây.
Hồng Trang thấy nàng bị chính mình hù dọa, sợ đến phát khóc, trong lòng nàng ta càng thêm đắc ý, nháy mắt cửu thiên lăng trong tay quấn lên cổ của nàng, giống như một khắc sau muốn vặn gãy nó.
"Hiện tại ta để cho ngươi biết, đắc tội với bổn tiểu thư có kết quả như thế nào!!"
Thiên Âm bị buộc chặt cổ không thở nổi, nháy mắt không ngừng với Thiên Tuyết, nhưng trong lòng lại âm thầm bật cười.
Kết quả? Sợ rằng kết quả của trái ớt nhỏ so với mình còn thảm hơn gấp trăm lần!