Editor: Tiểu Ly Ly.
Mỗi một câu gọi “Sư phụ” như vỡ vụn, rõ ràng rất khổ sở, nhưng lại giả bộ kiên cường.
Thiên Tuyết ngoan ngoãn ở trong lòng Thiên Âm, cho nàng khóc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Tỷ tỷ, tỷ muốn khóc thì khóc ra đi, nhìn tỷ như vậy, Tuyết Tuyết rất khổ sở."
Thiên Âm ngừng khóc, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, trừ tia máu ở hốc mắt nhiều một chút, thì cả khuôn mặt đều sạch sẽ, không hề có dấu vết của nước mắt chảy qua. Nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Ta không khóc, nước mắt là vũ khí cho những kẻ yếu thế. Trong lòng ta rất đau, là bởi vì sư phụ bị thương. Nhưng ta đã nói phải bảo vệ sư phụ, có người dám để cho ngài ấy bị thương, ta sẽ để cho hắn ta bị thương lại!"
Thiên Tuyết cảm nhận sâu sắc ý chí chiến đấu của nàng, gật đầu phụ họa, cũng không biết là không có thói quen nói tiếng người hay còn vì nguyên nhân khác, nó vừa mở miệng là bì bõm không ngừng!
Thiên Âm nhìn điện Cửu Trọng yên tĩnh, ôm lấy Thiên Tuyết.
"Đi! Tuyết Tuyết, chúng ta đi báo thù cho sư phụ!!"
"Bì bõm!!"
****
Huyền Lam vừa giáo huấn đệ tử cứng đầu cứng cổ xong, đi ra bậc thềm ở chính điện, trong lòng không khỏi giật mình.
Phương Diệc Nhiên từ phía sau đi ra, cung kính cất tiếng nói: "Sư bá, sư phụ muốn đệ tử tới thông báo ngài một tiếng, Tiên Tôn bị khoét tiên cốt giờ đã bị phong ấn, xin ngài đi......"
Ngay lúc này, một cơn gió mạnh thổi từ mặt đất, rất nhiều đệ tử tiên môn chưa kịp xem có chuyện gì xảy ra đã bị gió thổi bay ra ngoài!
Sắc mặt Huyền Lam trầm xuống, trong chốc lát đã đến giữa bầu trời, trầm giọng gầm lên: "Kẻ xấu phương nào, dám đả thương đệ tử tiên môn ta! Lăn ra đây cho lão phu!"
"Hừ! Trưởng lão gia gia thật là hồ đồ, thời điểm các người làm tổn thương sư phụ của ta, đã từng có nữa phần lưu tình không? Chẳng qua ta chỉ tạo ra một trận gió mà thôi, các người trở nên tức giận như vậy sao! Lại nói, sư phụ ta chưa đụng đến cộng lông tơ nào của đồ đệ các người!"
Huyền Lam vừa nghe thấy giọng nói này, thầm kêu không ổn, Thiên Âm mới rời đi không lâu đã biết chuyện sư phụ mình bị chịu hình phạt rồi? Đến tột cùng là cái loa lớn nào đã thuyết tam đạo tứ *cho nàng biết chuyện này chứ?
Thuyết tam đạo tứ *: Nói chuyện linh tinh; góp ý bậy bạ.
Nếu biết hắn ta là
ai, hắn nhất định sẽ lột da hắn ta!
Bên này Huyền Lam nhìn Thiên Âm chậm rãi xuất hiện từ trên không trung, trong lòng vui mừng cho tu vi của nàng đồng thời hắn cũng không ngừng kêu khổ.
Bây giờ tiểu tử này là báu vật, đánh lại không nỡ đánh, nên làm thế nào cho phải?
Thiên Âm mặc kệ những việc này, nói với Thiên Tuyết: "Tuyết Tuyết, xem ngươi rồi!"
Thiên Tuyết hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng kêu lên một tiếng, ánh sáng màu tím quanh thân chợt lóe lên liền biến mất tại chỗ, sau một khắc xuất hiện đối diện tại điện Chấp Pháp, nhìn Phương Diệc Nhiên đã sợ đến ngây người, nó khinh thường hừ hừ, móng vuốt xẹt ngang qua, cả tòa đại điện lắc lư, ngói lưu ly trên điện tựa như mưa rơi.
Rốt cuộc vẻ mặt của Huyền Lam cũng biến sắc, Thái A đứng vững đến nay chưa từng có người nào dám trắng trợn bị phá huỷ kiến trúc bên trong tiên môn, cho dù là ban đầu Ma tộc ồ ạt tấn công Thái A, cũng chưa từng có hành động to gan như thế.
Vậy mà hôm nay, lại bị một tiểu cô nương mang theo tiểu thú, quang minh chánh đại đi phá huỷ đỉnh điện, đây là sỉ nhục! Qủa thật là sỉ nhục trắng trợn!
Giận, không chỉ có hắn, mà còn có các trưởng lão khác trấn giữ sâu trong điện hằng năm.
Có vài người mặc kệ Thiên Âm có phải thần thế hay không, có phải tương lai trở thành Tiên Tôn thứ hai hay không, bọn họ chỉ biết là, nơi ở của mình đang bị một con tiểu thú toàn lông phá tan!
Ánh sáng tối xẹt qua từ trong điện, Thiên Âm sợ hãi kêu: "Tuyết Tuyết cẩn thận!"
Thiên Tuyết hừ hừ mũi khinh thường, cứ như vậy mà chờ người tới.
Một nam nhân trung niên có gương mặt cứng nhắc.
Hai chân Thiên Tuyết đứng thẳng, móng vuốt nhỏ vung lên, ngay lập tức thân thể của người nọ tựa như tia chớp lọt vào vũng bùn ở bên trong, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng lộ vẻ khó khăn khác thường, chứ đừng nói là đi bắt nó.