Editor: Tiểu Ly Ly.
Nâng lên gương mặt đầy nước nắt, Thiên Âm mừng rỡ khi thấy được khuôn mặt quen thuộc, cuối cùng nghĩ tới món canh của mình, vì vậy đến lôi kéo Trọng Hoa bước đi.
"Sư phụ, con đặc biệt vì người mà hầm canh, người nếm thử một chút?"
"Vi sư không nên...... Được rồi."
Vốn muốn nói không cần, nhưng đôi mắt long lanh tha thiết nhìn hắn thì lúc này hắn không thể nói ra lời cự tuyệt.
Thấy hắn gật đầu, Thiên Âm ngay lập tức kích động không dứt: "Sư phụ, người nhất định phải uống hết, đây là tấm chân tình của đồ nhi!"
Trong sân, hoa Anh Đào tung bay.
Thiên Tuyết nhìn chén canh bị Trọng Hoa vừa uống đã thấy đáy, nó ngồi thẳng lên trừng to mắt.
Thiên Âm cũng khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được, một lúc lâu sau mới chậm rãi định thần lại, lắp bắp nói: "Sư Sư phụ, ngài đã rất lâu rồi chưa uống qua canh sao?"
Trọng Hoa kỳ quái nhìn nàng một cái, đặt chén trong tay xuống: "Không phải ngươi muốn vi sư uống hết sao?"
"Con....." Thiên Âm ôm bụng cười té xuống đất với Thiên Tuyết.
"Oa ha ha......"
Sư phụ, thật là đáng yêu!
Cười cười, cười đến chảy ra nước mắt.
"Sư phụ, lần sau không nên vì đồ nhi đi làm chuyện nguy hiểm như vậy rồi, đồ nhi chết không có gì đáng tiếc, nhưng sư phụ nhất định phải sống sót thật tốt, đứng ở chỗ cao nhìn xuống chúng sinh!"
Đó mới là sư phụ trong cảm nhận của nàng!
Trọng Hoa đã sớm nhìn ra sự khác thường của nàng, viền mắt nàng sưng giống như bọt nước, quầng thâm đầy mắt. Hắn đã lường trước chuyện này, cuối cùng cũng không có chuyện gì có thể giấu giếm được nàng.
Thấy nàng ngồi dưới đất lau nước mắt, lòng mền nhũn, ngồi xổm người xuống, trường bào thêu hoa văn đám mây trải dài trên đất.
Hắn tự tay lau đi nước mắt trong khóe mắt của nàng, dịu dàng nói: "Đệ tử của Trọng Hoa ta, trừ phi ta chết, nếu không cho dù có hồn bay phách tán, ta cũng sẽ kéo hắn trở về!"
"Cho nên về sau không được nói lời này nữa, vi sư không thích nghe."
Thiên Âm ngửa mặt nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt có nhàn nhạt thương tiếc.
Chẳng biết tại sao, trong lòng dâng lên dòng chảy ấm áp kỳ lạ, đột nhiên tim đập nhanh hơn. Nàng chăm chú nhìn Trọng Hoa, thản nhiên cười: "Dạ, sư phụ!"
Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu vào hai người và một thú, bốn phía hoa Anh Đào sặc sỡ rơi xuống đất, thời gian giống như ngừng lại ở
khoảng khắc này không muốn trôi qua.
****
Một tháng sau lần đó, khắp nơi trong Thái A truyền ra tin tức có tiên thú bị bắt cóc. Mà mỗi ngày Trọng Hoa đều uống bát canh có mùi thơm lan tỏa bốn phía của Thiên Âm đưa đến.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần hút linh khí đất trời, nhưng không đành lòng đả kích tấm lòng nhiệt tình của Thiên Âm, vì vậy yên lặng cho phép nàng mỗi ngày nấu canh cho mình uống.
Mỗi ngày nhìn kỳ trân dị thú* ở bên trong, nhìn nét mặt vui mừng của Thiên Âm, rốt cuộc một ngày kia, hắn tựa như lơ đãng hỏi một câu: "Những nguyên liệu trong canh này, ngươi lấy từ đâu?"
Kỳ trân dị thú*: con thú lạ quý hiếm.
Thiên Âm quay đầu nhìn Thiên Tuyết đang liếm lông ở trong góc: "Là gần đây Tuyết Tuyết mỗi ngày đi ra ngoài đánh nhau với tiên thú trong núi, lại không cẩn thận đánh chết đối thủ, dù sao cũng là tiên thú, nghĩ tới ném đi cũng đáng tiếc, liền mang về cho sư phụ bồi bổ nguyên khí. A, đúng rồi, ngày hôm qua Tuyết Tuyết còn dùng móng vuốt của mình đánh chết một con Phượng hoàng!"
Phượng hoàng......?
Trọng Hoa uống xong chén canh thì bỗng nhiên nhớ tới, đột nhiên tay run một cái. Cả tiên sơn, trừ Chưởng môn Lưu Cẩn, và một con Phượng hoàng chưa trưởng thành ra, còn chỗ nào nữa?
Ngước mắt liếc nàng một cái, hắn khẽ nhếch môi cười. Hắn có một đệ tử to gan khiến cho người ta không dám đối mặt. Cũng không biết khi Lưu Cẩn biết chuyện nàng làm thì sẽ có kết cục như thế nào đây.
Nghĩ như vậy, hắn thong thả ung dung yên tâm thoải mái uống hết một chén canh.
Thiên Âm cười mặt mày cong lên, ân cần nhận lấy chén không từ trong tay hắn.
"Sư phụ, hôm qua lúc con nhìn《 Đạo Kinh 》, có ít thứ con không hiểu lắm.