Editor: Tiểu Ly Ly.
Đi xuống dưới chân núi, Thiên Tuyết và Thiên Âm không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhìn xung quanh một chút, kỳ quái, ánh nắng rất tươi sáng mà.
"Tuyết Tuyết, chúng ta chém sạch những cây đó ở phía sau ngọn núi, sư phụ có thể phạt ta tội chém cây lung tung hay không. Chỉ là, Huyền Tề ca ca đã nói về tên của những cây đó cho ta biết rồi, gọi......" Nàng vắt hết óc liều mạng nghĩ, đột nhiên cả kinh kêu lên: "A! Ta biết rồi, là cây Mê cốc!"
Nghĩ đến trong rừng những thứ kia có vẻ rất nhỏ nhưng cây Mê cốc bị chính mình lấy ra làm củi đốt lửa, nàng hối tiếc một lúc lâu: "Thật là phí của trời a!! Đây chính là bảo bối mang theo không sợ bị lạc đường!"
"Thiên Thiên! Thiên Thiên!!"
Đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu, trong chớp mắt bóng người đã đến trước mặt.
Chính là Huyền Tề.
Thiên Âm nhìn đầu hắn đổ đầy mồ hôi, không nhịn được móc khăn ra lau cho hắn. Huyền Tề lập tức hóa đá, kinh ngạc nhìn nàng, không cách nào nói nên lời.
Nàng không phát hiện Huyền Tề khác thường, vừa lau mồ hôi vừa quở trách hắn: "Muội nói Huyền Tề ca ca, huynh đường đường là một Tiên Nhân, huynh có thể giữ vững phong độ hay không? Sư phụ nói, cho dù tiên sơn có sụp đổ thì mặt cũng phải bình tĩnh, không thay đổi."
Dứt lời, ném khăn vào trong tay hắn: "Đây, giúp muội rửa sạch sẽ. Ừ? Tại sao huynh biết muội ở nơi này?"
Huyền Tề cầm khăn thật cẩn thận, xem như trân bảo mà thu hồi, cười hắc hắc. Chẳng qua là ở trong mắt Thiên Âm, hắn cười thật là hạ lưu!
"Thiên Thiên, huynh cho muội xem đồ tốt!"
"Là cái gì?"
Hắn lấy ra chồng sách thật lớn từ trong túi đựng đồ, bày đến trước mặt nàng: "Đây, đây là thoại bản ở Nhân giới, thời điểm muội nhàm chán có thể nhìn một chút. Có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi huynh! Huynh với muội cùng nhau nghiên cứu"
Nói xong, đương nhiên Thiên Âm nhận lấy chồng thoại bản này, hắn mang theo kỳ vọng, nở nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn rời đi.
Để lại Thiên Âm nhìn chằm chằm chồng sách ngẩn người.
****
Ban đêm, ánh trăng sông núi cũng tĩnh lặng.
Từ buổi tối ở nơi này, Thiên Âm bắt đầu vượt qua thời gian bế quan.
Trọng Hoa nói: "Xét thấy ngươi làm điều xấu, mọi người trong tiên môn tố cáo, nhưng nể tình ngươi mới vừa trưởng thành, vi sư phạt ngươi bế quan một tháng, ngươi có ý kiến gì không?"
Thiên Âm không có
ý kiến. Trên thực tế thấy tay sư phụ cầm toàn bộ nhánh cây Mê cốc bị nàng chém, nàng cảm thấy nếu nói thêm câu nữa, thời gian bế quan sẽ kéo dài gấp mấy lần.
Cho nên nàng sáng suốt đón nhận tất cả.
Mà nàng bế quan, chính là xem thoại bản.
Vì vậy trong khi Trọng Hoa chờ đợi, Huyền Tề chờ đợi, rất nhiều người không rõ chân tướng cũng chờ đợi......
Một tháng sau, tinh thần Thiên Âm phấn chấn đi ra khỏi điện Tử Thần.
Trọng Hoa ngồi ở bên cạnh bàn đá, trên bàn là hương trà lượn lờ, hắn cầm ly nhìn Thiên Âm gầy đi rất nhiều, trong lòng đang thương tiếc, Thiên Âm thẳng thắn nhìn hắn, phun ra một câu: "Sư phụ, người có từng yêu qua người nào chưa?"
Khuôn mặt của Trọng Hoa lạnh lẽo, từ trắng biến thành đen.
Bế quan một tháng, không có nhận ra đạo lý, tu vi cũng không có nửa điểm tiến bộ. Ngược lại nhận ra được tình yêu?!
Ngày thứ hai, Huyền Tề bị Trọng Hoa ném tới Huyễn Hải.
Lấy lí do dạy hư Thiên Âm, phạt hắn suy nghĩ một năm! Đồng thời tất cả thoại bản từ trong tay Thiên Âm, dưới cơn nóng giận của Trọng Hoa đã bị thiêu hầu như không còn!
Mọi người trong Thái A tiên sơn, lần đầu tiên thấy Trọng Hoa trước giờ tỉnh táo thậm chí là lạnh nhạt, nay lại nổi giận.
Mà lúc này, Thiên Âm đang nằm trên cây hòe cổ thụ tại ngoài điện, lẳng lặng nhìn trời.
Đến gần mới có thể phát hiện, lúc này ánh mắt của nàng không hề có tiêu cự.
"Khó trách sư phụ không chịu dạy ta thuật Song Tu, thì ra là vợ chồng mới có thể làm chuyện này. Ừ, Huyền Tề ca ca những lời trong thoại bản ngược lại ta đã hiểu được nhiều việc mà ngày trước không hiểu."
Nàng tự mình lẩm bẩm, Thiên Tuyết không biết từ nơi nào chui ra, nhảy lên trên vai nàng.