Editor: Tiểu Ly Ly.
Ra khỏi điện Cửu Trọng, Thiên Âm không có mục đích bay trên không trung, suy nghĩ hỗn loạn phức tập, lượn quanh thành mớ bòng bong, sống vài chục năm, lần đầu tiên nàng có phiền não.
Thiên Tuyết nằm ở trước ngực nàng, bì bõm réo lên không ngừng. Nàng giống như không nghe được, ở giữa không trung bay vòng một vòng lại.
Đột nhiên, nàng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến cho lỗ chân lông trên toàn thân của nàng co rụt lại, tất cả suy nghĩ đã bay đến chín tầng mây.
Công kích vô hình từ bốn phương tám hướng vọt tới, nàng không khỏi hoảng sợ, trong nháy mắt, nó đã vượt ngàn mét.
Giữa không trung, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người khác.
Một thân Hồng Trang, mặt như băng sương!
Thiên Âm kinh ngạc nói: "Hồng Trang? Ngươi không phải là bị phạt đi Huyễn Hải suy nghĩ rồi sao?"
Hồng Trang cười đến hết sức hữu nghị, từng bước từng bước, chân thành đạp mây mà đến.
"Sư phụ thương ta, cho ta ra ngoài trước thời gian. Thế nào? Hình như ngươi rất thất vọng?"
Thiên Âm cười hắc hắc: "Đâu có đâu có, Hồng Trang sư tỷ ngươi thoát khỏi Huyễn Hải, thân là tiểu sư muội, ta thật vui mừng."
"Thật sao?" Hồng Trang đã đến trước mắt, ý vị sâu xa quan sát một người một thú ở trước mặt một lần, trong lòng càng hận, vẻ mặt lại càng nhu hòa: "Nghe nói Thiên Âm sư muội đã tu thành tiên thể, các sư huynh sư muội khác cũng rất hâm mộ, cũng yêu cầu đòi ngươi chỉ một hai điểm. A...... Dĩ nhiên ta cũng vậy không ngoại lệ. Hôm nào không bằng hôm nay, ta xem ngươi hiện nay cũng không chuyện gì, không bằng bàn luận với ta một chút, có được không?"
Thiên Âm như cũ cười như gió xuân: "Nóng vội như vậy sao? Được!"
Nàng bày ra tư thế, Hồng Trang nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng mấy lần, giễu cợt nói: "Thân là đệ tử Tiên Tôn, ngay cả một binh khí tiện tay cũng không có sao?"
Nói xong, nàng giơ tay lên, trên cổ tay xuất hiện cửu thiên lăng như Ngân Hà* rơi xuống.
Ngân Hà*: sông Ngân.
Nhìn vẻ mặt Thiên Âm vẻ mặt ngạc nhiên, trong giọng nói của nàng tràn đầy hài lòng khoe khoang: "Đây là sư phụ ta tặng cho tặng ta tại lễ thành niên hôm đó, mỗi đệ tử trong tiên môn khi trưởng thành thì sư phụ cũng sẽ dùng tiên khí làm thành quà tặng, tỏ vẻ coi trọng đối với đệ tử. Thiên Âm sư muội ngươi...... Xem ra cũng không được Tiên Tôn yêu thích chứ?"
Khuôn mặt Thiên Âm chợt đỏ bừng, trong lòng cũng tương đối rối rắm khổ sở.
Đúng như Hồng Trang từng nói, vì sao sư phụ
không đưa tiên khí cho mình? Chẳng lẽ sư phụ không coi trọng mình?
Vừa phân tâm, cửu thiên lăng của Hồng Trang đã đến trước mắt!
Thiên Âm vội thu hồi tâm trạng để nghênh địch.
Lần này, nàng nghĩ sẽ không dùng chút thủ đoạn kia nữa.
Sáu năm trước, ký ức vẫn còn mới mẻ, nàng muốn đường đường chánh chánh đánh một trận với Hồng Trang!
Giữa không trung, chỉ thấy bóng dáng gầy gò một tím một đỏ chợt hiện chợt ẩn, tuy không thể so với cuộc chiến đấu giữa Tiên Tôn và Ma Tôn, nhưng xung quanh hai người đã tạo thành động tĩnh không nhỏ.
Cửu thiên lăng giống như tiên hoạt* bình thường đuổi theo Thiên Âm đang trái nhanh phải tránh, thủy chung không buông tha. Hổng Trang thấy nàng giống như con cá chạch, cửu thiên lăng cũng không đụng tới được vạt áo của nàng, lúc sau trong bụng liền nổi giận!
Tiên hoat*: giống như có linh tính.
"Không ngờ mấy năm trước là tên ăn xin thối, hôm nay cũng không thể không để cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa!"
Thiên Âm rảnh rồi, cười ngọt ngào: "Ta cũng vậy không ngờ mấy năm trước là thiên kim Thành chủ, hôm nay thậm chí tên ăn xin là ta cũng đánh không lại."
"Ngươi...... Tìm chết!"
Thiên Âm vốn tưởng rằng nàng thẹn quá thành giận sẽ hạ thủ công kích với mình, nhưng ngay một khắc sau, nàng ta đột nhiên thu hồi cửu thiên lăng, nâng lên nụ cười quỷ dị, nhanh chóng bỏ chạy.
"Này......" Đang muốn kêu nàng ta một tiếng, Thiên Âm lại cảm nhận được sát ý sau lưng.
Bên tai là tiếng kêu phẫn nộ của Thiên Tuyết, xoay người trong chốc lát, một thanh trường kiếm mang theo tốc độ không thể tin bay đến trước mặt.
Thiên Tuyết liền ngăn ở trước ngực nàng, trường kiếm khắc hoa văn hình thoi mang theo thân thể Thiên Tuyết đâm xuyên qua nàng.
Cảm giác lạnh lẽo chợt lóe lên, một kiếm này xuyên qua thân thể một người một thú, liền biến mất không thấy.