Đến chợ đêm ăn xiên nướng, gọi bia xong, vừa mới uống thì điện thoại của Dương Bách Xuyên lại đổ chuông, cầm lên vừa nhìn lại là Liễu Linh Linh gọi tới.
Vừa bấm nghe điện thoại, Dương Bách Xuyên còn chưa mở miệng, Liễu Linh Linh đã nói ra một câu làm cho Dương Bách Xuyên mới uống vào miệng một ngụm bia đã phun ra hết.
“Dương Bách Xuyên ở đâu? Bà dì của bà đây mới đến, mau đến đây chữa bệnh cho tôi!” Trong điện thoại Liễu Linh Linh vừa há mồm đã hủy diệt hình tượng nữ thần trong lòng Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên phát hiện mình quen biết Liễu Linh Linh chính là sai lầm, phiền phức cứ liên tục tìm đến anh.
Đêm nay nếu không phải anh có bản lĩnh khác người thường, đoán chừng phải giải thích ở quán bar, tất cả ngọn nguồn của việc này đều là vì anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Liễu Linh Linh cô chọc đến Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, thậm chí trêu chọc đến cậu hai Nguyễn Văn Hạo này…
Tóm lại hoa khôi trường này chính là hồng nhan họa thủy*.
(*) Có nghĩa là phụ nữ đẹp chính là gốc rễ của những thảm họa.
Nghe được giọng điệu của cô trong điện thoại giống như gọi người giúp việc, Dương Bách Xuyên tức giận nở nụ cười, không chút khách sáo trả lời: “Người thân của cậu đến thì liên quan mẹ gì đến tôi chứ, cũng không cần tôi phải đến, anh đây đang ăn khuya không có thời gian để ý tới cậu.”
“Dương Bách Xuyên, cậu không chịu trách nhiệm, tôi… tôi phải đi nói với cô u Dương là cậu vô lễ với tôi.” Trong điện thoại, Liễu Linh Linh đột nhiên điềm đạm đáng thương kèm theo tiếng khóc nức nở nói.
Dương Bách Xuyên lập tức thấy đau đầu, cũng không phải đau đầu vì bị Liễu Linh Linh uy hiếp, mà là vì cô giáo u Dương trong miệng cô.
Cô giáo u Dương trong miệng Liễu Linh Linh có tên đầy đủ là u Dương Ngọc Thanh, là giáo viên mà Dương Bách Xuyên tôn trọng nhất.
Bởi vì gia cảnh nghèo khó, lúc Dương Bách Xuyên vừa mới lên đại học, u Dương Ngọc Thanh đều đã giúp đỡ anh, ở trước mặt u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, sau này anh mới biết được có chút giống sự ấm áp của mẹ.
Mặc dù u Dương Ngọc Thanh chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có loại cảm giác này.
Anh cũng hay trốn học giống như các bạn học khác, nhưng có lớp học của u Dương Ngọc Thanh, anh lại chưa từng trốn tiết.
Diện mạo của u Dương Ngọc Thanh vô cùng xuất chúng, là cô giáo được công nhận trong toàn trường.
Tiết học của cô ấy thường xuyên hấp dẫn học sinh các khoa khác tới học.
Có một lần có hai học sinh khoa khác, lén lút có ý định dở trò đồi bại với u Dương Ngọc Thanh, sau khi bị Dương Bách Xuyên nghe được, Dương Bách Xuyên từ trước đến nay ở trong lớp rất khiêm tốn, kiệm lời, ít đánh nhau lại đánh hai học sinh dám nói những lời dơ bẩn về u Dương Ngọc Thanh.
Từ đó về sau cả lớp đều biết Dương Bách Xuyên rất tôn trọng và bảo vệ u Dương Ngọc Thanh.
Liễu Linh Linh nói những lời này chẳng khác nào bóp cổ Dương Bách Xuyên.
Sau khi phản ứng lại, Dương Bách Xuyên nổi trận lôi đình: “Liễu Linh Linh, cậu bị bệnh thần kinh à… Ông đây vô lễ với cậu lúc nào? Đừng nói lung tung thế!”
Trong điện thoại, Liễu Linh Linh cười khanh khách không ngừng, nói: “Mẹ nó.
Sáng sớm hôm qua cậu nhìn thấy hết cơ thể của bà đây rồi, đây là vô trách nhiệm, cậu nói xem… Nếu bà đây nói cho cô giáo u Dương biết tôi đã ngủ trên giường cậu, cậu đã thấy hết thân thể của tôi, vậy cô giáo u Dương còn tin tưởng cậu sao? Hay tin tôi nhỉ? Ha ha ~”
Lần này, Dương Bách Xuyên không còn gì để nói, tức giận cắn răng, quả thật Liễu Linh Linh đã ngủ trên giường của anh, cũng thật sự anh đã xem qua cơ thể của Liễu Linh Linh, nhưng mẹ nó, đó đều là chuyện ngoài ý muốn, không phải cố ý mà!
Nhưng Dương Bách Xuyên tin tưởng, Liễu Linh Linh thật sự đi nói những lời này với cô giáo u Dương, cô giáo u Dương sẽ tin tưởng Liễu Linh Linh.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên vô cùng để ý u Dương Ngọc Thanh sẽ nghĩ gì về mình.
Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên… hoảng sợ.
Cắn răng nói: “Có người nào ở bên cạnh cậu không?”
“Hì hì, Lâm Hoan và Tiểu Bối đều ở đây.” Liễu Linh Linh nghe ra Dương Bách Xuyên chịu thua nên đắc ý không thôi.
“Bảo Lâm Hoan nghe điện thoại để ông đây bảo cô ấy mát xa bấm huyệt cho cậu, có thể giảm bớt đau đớn, đợi ngày mai có thời gian tôi sẽ châm cứu cho cậu, ông đây nợ cậu.” Dương Bách Xuyên không có cách nào chống lại Liễu Linh Linh.
Tức thì, Lâm Hoan nhận điện thoại, Dương Bách Xuyên ở trong điện thoại dạy cô ấy cách xoa bóp cho Liễu Linh Linh, đương nhiên là tìm huyệt vị, mặc dù hiệu quả không tốt bằng Dương Bách Xuyên tự mình đến, nhưng tìm huyệt vị trên người đối với Lâm Hoan không thành vấn đề, có Dương Bách Xuyên chỉ đạo rất nhanh đã nằm được cách giải quyết tốt.
Điện thoại của Liễu Linh Linh đang được mở loa ngoài, cô, Lâm Hoan cộng thêm một Tiền Tiểu Bối còn có một người bạn cùng phòng trong ký túc xá của các cô, bốn người nói chuyện phiếm trong điện thoại.
Chủ yếu là bốn người các cô đang nói chuyện, Dương Bách Xuyên ở trong điện thoại hướng dẫn Lâm Hoan mát xa bấm huyệt giúp Liễu Linh Linh giảm đau, mấy người các cô ở trong điện thoại nói chuyện ồn ào.
Dương Bách Xuyên nghe được Tiền Tiểu Bối ở đầu dây bên kia khoe khoang với một người bạn cùng phòng khác, nói Dương Bách Xuyên quả thực là thần y.
Ngày hôm qua xoa bóp cho cô ấy vài cái mà đau đớn do bà dì mang đến hoàn toàn biến mất, cô ấy còn thoải mái ngủ thiếp đi.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nghe được một giọng nói khác nói: “Tiểu Bối, cậu sẽ không thích cậu ta đấy chứ, ha ha~”
“Tôi mới không thích, đồ đáng chết nhà cậu~” Tiền Tiểu Bối ở trong điện thoại nguyền rủa, truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, cả ký túc xá đều đang cười vui vẻ.
Dương Bách Xuyên nghe bọn họ trò chuyện qua điện thoại.
Trong lúc nói chuyện phiếm, trên trán anh nổi đầy hắc tuyến và mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên, nữ sinh đùa giỡn có thể quăng nam sinh vào cả trăm con đường mà.”
Bất tri bất giác Dương Bách Xuyên thất thần, lúc này Lâm Hoan ở điện thoại nói: “Dương Bách Xuyên, cậu cứ nói tiếp đi chứ, ấn xong huyệt Bách Hội rồi làm