Ngay sau đó Dương Bách Xuyên cảm thấy bị hắc ám vô tận đột kích, thân hình chấn động, sau khi mở mắt đã phát hiện mình đã đi đến trong không gian hắc ám của Hắc Liên Tử.
Giống như lần trước, nơi này không có sao trời, chỉ có hắc ám vô hạn, không có bất cứ âm thanh gì, yên tĩnh tịch mịch.
Sau khi Dương Bách Xuyên đi vào nơi này, cảm nhận được tâm cảnh của bản thân dần bình tĩnh xuống, hắn biết chỉ cần chống đỡ được tịch mịch, đó sẽ là thu hoạch lớn nhất.
Dương Bách Xuyên lơ lửng trong không gian hắc ám, nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận lĩnh ngộ nguyên thân của chính mình, mài giũa tâm cảnh tu vi của nguyên thân.
Nguyên thần ở trong đan điền của Nguyên Anh.
Căn cơ tu vi của bản thân nằm trong đan điền, trung tâm ở Nguyên Anh.
Nguyên Anh không mất nguyên thần không mất, nguyên thần cường đại, cho dù Nguyên Anh bị hủy diệt cũng có thể tiếp tục tồn tại.
Thiên phú thần thông của cảnh giới Xuất Khiếu là Nguyên Thần Xuất Khiếu, nguyên thần có thể hóa hình từ trong Nguyên Anh ra để chiến đấu, khi tu luyện đến viên mãn, chính là lúc nguyên thần hóa thực.
Đối với người tu chân, Nguyên Anh và nguyên thần gắn bó chặt chẽ như môi với răng, Nguyên Anh nạp khí nuôi dưỡng nguyên thần, nguyên thần sử dụng chân khí khống chế chân khí, hai cái gắn bó trợ giúp nhau.
Hiện tại Dương Bách Xuyên phải nâng cấp nguyên thần, bởi vì cảnh giới tiếp theo là Phân Thần cảnh, đạt đến Phân Thần cảnh, thiên phú thần thông sẽ là hóa thân, đến lúc đó muốn chia lìa nguyên thần ra, bước này là bước quan trọng nhất.
Hiện tại cảnh giới không xong, thật ra bản chất là nguyên thần không ổn định.
Thả nguyên thần vào trong không gian hắc ám chính là một cách mài giũa tâm cảnh.
Nhìn vào bên trong, đan điền của hắn cuồn cuộn vô biên, như một mảnh sao trời, nguyên thần chính là phiên bản thu nhỏ của bản thân, đang nghiêm trang khoanh chân ngồi chính giữa đan điền, chân khí bốn phía bị Nguyên Anh cắn nuốt tuần hoàn.
Sau khi câu thông với nguyên thần, Nguyên Anh của Dương Bách Xuyên mở mắt ra, một đôi mắt lóng lánh ánh vàng.
“Nguyên Thần Xuất Khiếu ~” Nguyên Anh mở miệng nói.
Ngay sau đó, ý thức của Dương Bách Xuyên chìm xuống, cảm nhận được chính mình bay lên, đột nhiên thoát rời thân thể, ý thức chìm vào nguyên thần, bắt đầu Xuất Khiếu, trong ý thức hắn lơ lửng trôi dạt trong không gian hắc ám…
Hắn muốn tu luyện tâm cảnh, thân thể bất động, Nguyên Thần Xuất
Khiếu để hiểu rõ hơn, chỉ cần có thể chống đỡ được hắc ám yên tĩnh vô tận chính là luyện tâm thành công.
Nhưng nói đi nói lại, cho dù là người tu chân cũng không thể thản nhiên đối mặt với hắc ám.
Đặc biệt nơi này còn là không gian Hắc Liên Tử, bên trong không có gì tồn tại, càng làm tim người đập nhanh chính lag hắc ám tịch mịch, không có đủ ý chí ổn định mạnh mẽ, rất có khả năng sẽ nhập ma ở chỗ này.
Tất nhiên trên lý luận là vậy, nếu thực sự có dấu hiệu nhập ma, Dương Bách Xuyên có thể trở lại thân thể trong nháy mắt.
Nhưng chỉ cần tĩnh tâm ở chỗ này, nguyên thần của hắn sẽ càng ngưng thật, càng cường đại hơn.
Khi nguyên thần vừa xuất khiếu, Dương Bách Xuyên đã cảm thấy bực bội, hắn biết đây là do tâm cảnh của bản thân không vững, nếu tâm cảnh ổn định, nguyên thân có thể bình tĩnh ở bất cứ tình huống nào, sẽ không có cảm giác bực bội.
Hiện tại chỉ cần hắn có thể ổn định sự bực bội này sẽ thành công mài giũa tâm cảnh.
Dương Bách Xuyên tùy ý để nguyên thân lang thang trôi dạt trong không gian hắc ám, khi thì chạy như điên, khi thì tạm dừng, dù sao chỉ cần có thể giảm bớt bực bội là được.
Ở trong không gian hắc ám của Hắc Liên Tử không có quan niệm thời gian, vì vậy Dương Bách Xuyên tính toán thời gian, ngoại trừ việc này ra không nghĩ gì cả, tùy tâm du ngoạn trong bóng đêm vô hạn.
Một năm trôi qua ~
Ba năm trôi qua ~
Ba mươi năm… Năm mươi năm…
Đến một trăm năm, cuối cùng nguyên thần của Dương Bách Xuyên cũng bình tĩnh lại, sự bực bội kia cũng được mài giũa biến mất không thấy.
Đúng lúc này, nguyên thần của hắn bộc phát ra kim quang nhàn nhạt, nhìn qua đã hoàn toàn ngưng thật.
Sau đó nguyên thần trở về trong bản thể.