“Hắc hắc, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của việc khiêu khích cẩu độc thân là như thế nào.
” Dương Bách Xuyên cười hắc hắc nhào về phía Liễu Linh Linh.
“A~”
Liễu Linh Linh sợ đến nỗi thét chói tai, cô không ngờ Dương Bách Xuyên dám làm thật, trong lòng âm thầm than vãn: “Sớm biết như này thì đã không trêu chọc nữa rồi.
”
Trong lòng cô hoảng hốt, lần này đùa hơi quá trớn rồi, cô muốn đẩy Dương Bách Xuyên ra nhưng toàn thân mềm nhũn, không có sức lực.
Trong ngực như có những chú nai con đang chạy loạn, Liễu Linh Linh hoàn toàn bế tắc.
Cô chỉ có thể hét lớn: “Dương Bách Xuyên khốn khiếp, cậu buông tôi ra.
”
“Hắc hắc, chính cậu trêu tôi trước, chúc mừng cậu đã thành công đánh thức người anh em của tôi rồi, chuẩn bị nhận hình phạt đi!” Dương Bách Xuyên xấu xa cười một tiếng, sau đó hôn Liễu Linh Linh.
“Ầm ~”
Nhìn miệng Dương Bách Xuyên đang tiến lại gần thì trong đầu Liễu Linh Linh nổ ầm ầm, lúc này đầu óc cô trống rỗng, cô không biết làm thế nào.
Hơi thở chiếm hữu của người đàn ông khiến thân thể Liễu Linh Linh nóng bừng, chân tay cũng trở nên mềm nhũn, mặt đỏ ửng, cô dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Nhưng mấy giây sau cô liền cảm nhận được có gì đó không đúng, sao tên khốn Dương Bách Xuyên này lâu như vậy còn chưa hôn mình?
Cái tên khốn kiếp này, hôn thì hôn luôn đi còn để cô thấp thỏm trong lòng~
Thời điểm chuẩn bị mở mắt ra thì có một âm thanh thanh thúy truyền đến bên tai, ngay sau đó toàn thân Liễu Linh Linh run lên, thân thể căng thẳng lúc trước trong nháy mắt liền thả lỏng.
“Bụp.
”
Mông cô bị Dương Bách Xuyên vỗ một cái.
“Muốn chiếm tiện nghi của tôi á, cậu không có cửa đâu, tấm thân này là để dành cho vợ tương lai của tôi, không phải ai cũng có thể tùy tiện đựng vào người anh em của tôi đâu, cái tát này là sự trừng phạt cho cậu khi dám khiêu khích người anh em của tôi, ha ha~” Dương Bách Xuyên cười đểu.
Thật ra thì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi anh cũng muốn ăn Liễu Linh Linh, cô gái này thật đáng ghét, năm lần bảy lượt khiêu khích sức chịu đựng của đàn ông, không dạy dỗ cô một chút thì cô sẽ còn tiếp tục.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không phải con người tùy tiện, anh là một chàng trai rất truyền thống, anh chỉ hù dọa Liễu Linh Linh một chút thôi, nếu làm thật thì anh cũng không xuống tay được cho nên mới vỗ mông Liễu Linh Linh sau đó lui về.
Nhìn thấy sắc mặt Liễu Linh Linh trở nên trắng bệch thì Dương Bách Xuyên cũng biết cô gái này chỉ được cái mạnh mồm mà thôi.
Nghe được tiếng cười đắc ý của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh thở phào nhẹ
nhõm nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Sau khi ngồi dậy cô trừng hai mắt nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Tôi… Tôi biết thừa là cậu bị gay mà, một đại mỹ nữ nằm trên giường mà cũng không dám tới, hì hì.
”
“Cậu nói lại tôi nghe.
” Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn cô.
“Ôi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.
” Liễu Linh Linh thấy Dương Bách Xuyên híp mắt thì trong lòng liền cảm thấy có điềm không lành, lúc này cô cũng không dám mạnh miệng nữa, mượn cớ đi vào nhà vệ sinh để chuồn.
Trong lòng Dương Bách Xuyên không nhịn được muốn cười: “Bình thường không phải gan của cậu rất lớn hay sao?”
Liễu Linh Linh coi như không nghe thấy gì, cô nhanh chóng chui vào trong nhà vệ sinh.
Mấy phút sau cô từ nhà vệ sinh đi ra, đi tới bê giường, bị Dương Bách Xuyên dọa sợ nên cô quyết định giữ khoảng cách với Dương Bách Xuyên.
Vừa đi vừa hỏi: “Dương Bách Xuyên khốn khiếp, bao giờ có thể rửa thuốc trên mặt, ngứa quá ~”
“Phải đợi ít nhất nửa giờ nữa, ngứa tức là thuốc có hiệu quả.
” Dương Bách Xuyên liếc cô một cái nói.
“Được, bà đây chờ!” Trong khi đang nói chuyện, Liễu Linh Linh cúi xuống gầm giường.
Nhưng cô vừa mới cúi xuống thì liền thét chói tai: “A~ Dưới gầm giường của cậu có cái gì vậy?”
Liễu Linh Linh nhảy cẫng lên, chạy đến bên cạnh Dương Bách Xuyên ôm lấy cánh tay anh.
Cánh tay bị Liễu Linh Linh ôm chặt, cảm nhận được sự mềm mại khiến Dương Bách Xuyên tâm viên ý mãn, nhẹ đẩy cô ra và nói: “Đừng sợ, đó là sủng vật của tôi.
”
“Chít chít”
Quả nhiên con chồn vừa mới chui vào gầm giường.
Liễu Linh Linh nhìn thủ phạm chui ra từ gầm giường, hóa ra là một con chồn ngốc nghếch đáng yêu, nhì dáng vẻ của nó khiến nỗi sợ ban nãy của cô bay mất tiêu, trong mắt phát ra ánh sáng: “Chu choa, sủng vật của cậu thật đáng yêu.
”
Vừa nói cô vừa đi tới gần con chồn, làm bộ muốn ôm nó.
Dương Bách Xuyên hoảng sợ, vừa định lên tiếng nhắc nhở cô đừng đụng vào nó, mặc dù con chồn hiểu tiếng người nhưng nó là một loài động vật hoang dã, móng vuốt sắc bén của nó Dương Bách Xuyên đã từng thấy, ngộ nhỡ con chồn cào vào mặt Liễu Linh Linh thì coi như xong đời.
“Đừng đụng vào no…”
Vừa dứt lời thì Liễu Linh Linh đã ôm con chồn vào trong lòng.
Điều khiến Dương Bách Xuyên bất ngờ chính là con chồn không hề phản kháng, nó mặc cho Liễu Linh Linh ôm lấy mình, còn rất hưởng thụ sự vuốt v e của Liễu Linh Linh.
“Dương Bách Xuyên, cậu mua con chồn ngốc nghếch đáng yêu này ở đâu vậy, thật là đáng yêu quá đi, tôi cũng muốn mua.
” Nói xong lại nhìn vào con chồn: “Cậu cũng không để ý đến nó một chút, nhìn xem trên người nó toàn bụi bặm, để tôi tắm cho nó.
”
Sau khi nhìn thấy con chồn, Liễu Linh Linh chuyển sang chế độ lầm bầm lầu bầu, cô không hỏi Dương Bách Xuyên và con chồn có muốn hay không mà đã bế con chồn vào phòng tắm để tắm cho nó.
Dương Bách Xuyên lắc đầu một cái, anh cũng không để ý nữa, miễn là con chồn không tấn công cô.
Một lúc sau Liễu Linh Linh ôm con chồn bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã tắm sạch sẽ, hong khô lông cho con chồn.
“Bây giờ thì tốt rồi, toàn thân thơm ngát thật là tốt biết bao.
Nếu không thì mày đi theo tao đi, cái tên khốn khiếp Dương Bách Xuyên không chăm sóc tốt cho mày thì để tao.
” Liễu Linh Linh ôm con chồn và hôn nó một cái, sau đó nhìn Dương Bách Xuyên nói:” Này Dương Bách Xuyên, tên con chồn này là gì?”
“Tôi vẫn chưa đặt tên~” Dương Bách