Dương Bách Xuyên anh dám thề với bóng đèn là anh không cố ý, anh cũng không ngờ được Liễu Linh Linh lại c ởi quần áo khi ngủ.
Trước mắt là cô gái mặc bộ nội y màu đỏ, sáng sớm vốn là hỏa khí thịnh vượng, thấy cảnh này anh ngay lập tức cảm thấy mũi mình bắt đầu nóng lên.
Cổ họng cũng bốc khói, anh nuốt nước bọt, vội vàng chuẩn bị đắp chăn bông cho Liễu Linh Linh, coi như không thấy gì là cách an toàn nhất.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, lo cái gì thì cái đó sẽ tới, Liễu Linh Linh bị gọi ba lần không dậy thì lúc này lại mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Dương Bách Xuyên lúng túng: “Tôi nói đây là hiểu lầm thì cậu có tin không?”
Giây tiếp theo chính là Liễu Linh Linh hét lên: “A…”
Dương Bách Xuyên ngay lập tức nhanh chân chạy, lúc sắp đi anh hét lớn: “Tôi nói chuyện này là hiểu lầm, cậu tin hay không thì tùy, tôi sẽ đợi cậu ở dưới lầu!”
“Phanh~”
Lời vừa dứt thì cửa phòng cũng bị Dương Bách Xuyên đóng sầm lại.
Trong phòng, Liễu Linh Linh kéo chăn bông từ trên mặt đất lên, nhìn ra cửa, đột nhiên phá lên cười.
…
Ở dưới lầu, tâm trí của Dương Bách Xuyên chỉ toàn hình ảnh chiếc chăn bông của Liễu Linh Linh vừa mở ra, toàn thân anh nóng bừng.
Lúc này, anh như một người có tật giật mình, tim anh đập loạn nhịp, nhưng ngược lại suy nghĩ một chút, có gì đó không đúng?
Rõ ràng là đêm qua Liễu Linh Linh đã chiếm đoạt giường của anh, hại anh ngồi trên ghế sô pha một đêm, lúc đó anh cũng thấy cô mặc quần áo đi ngủ mà!
“Mình cũng không cố ý nhìn, chột dạ cái gì, đúng vậy, không cần phải chột dạ.” Dương Bách Xuyên lầm bầm lầu bầu: “Nhưng cậu ta cũng có điện nước đầy đủ đấy chứ, hắc hắc!”
“Dương Bách Xuyên, vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì?”
Giọng của Liễu Linh Linh vang lên từ phía sau, anh không biết cô đã xuống từ lúc nào.
“Đồ lót~” cơ hồ là theo bản năng, Dương Bách Xuyên buột miệng, nhưng ngay khi lời vừa nói ra thì anh liền biết mọi chuyện sẽ rất tệ.
Quả nhiên, khi quay đầu lại liền thấy Liễu Linh Linh mặt đầy tức giận: “Tôi… Tôi giết cậu.”
Một cái tát nữa ập đến, Dương Bách Xuyên vừa rồi đang mê man, không để ý cô đã xuống lầu, nhưng bây giờ, khi cái tát của Liễu Linh Linh ập đến, trong mắt Dương Bách Xuyên là một cảnh phim quay chậm, khoát tay một cái liền bắt được cổ tay cô.
“Liễu Linh Linh, Liễu hoa khôi của trường, tối hôm qua ông đây cứu cậu thì cậu lại trả cho ông đây một bạt tai, cái này cũng coi như không tính, cậu đừng có mà được voi đòi tiên, ngủ giường của ông đây thì ông đây nhìn cậu một cái thì đã làm sao? Cũng không mất miếng thịt nào.
Còn nữa, ai biết cậu c ởi quần áo khi ngủ, ông đây tốt bụng muốn gọi cậu dậy để đi học có biết không? Không phải cố ý nhìn cậu, cậu có hiểu không?”
Hung hăng buông cổ tay Liễu Linh Linh ra, Dương Bách Xuyên xoay người rời đi: “Động tí là lại đánh người!”
Liễu Linh Linh hoàn toàn choáng váng trước hàng loạt lời nói hung hăng của Dương Bách Xuyên, suy nghĩ kỹ một chút, có vẻ như… Những gì cậu ta nói đều có lý!
Chưa bao giờ người khác phái đối xử với cô như vậy.
Vừa tức giận nhưng đồng thời trong lòng cô có cảm giác lạ, không thể diễn tả được.
Và anh dường như… Có vẻ như… Có vẻ như anh đã có phản ứng.
“Chờ đã, cái này… chứng tỏ cậu ta cũng có hứng thú với phụ nữ ~” Liễu Linh Linh đỏ mặt ngay lập tức.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc đêm qua Dương Bách Xuyên không xâm phạm cô, thật đúng là một kỳ tích!
Trong nháy mắt tâm tình của cô liền tốt lên, nhìn Dương Bách Xuyên đã đi xa mà hét lên: “Thằng khốn Dương Bách Xuyên, đợi chút ~”
Dương Bách Xuyên phớt lờ cô, bước đi không thèm ngoái lại.
Anh ấy càng như thế thì Liễu Linh Linh càng muốn nói chuyện với anh.
“Dương Bách Xuyên, cậu có phải gay hay không?”
“Cậu mới là gay, cả nhà cậu đều là gay.”
“Em gái cậu~”
“Em rể cậu~ ”
“…”
Hai người cãi nhau suốt chặng đường đi đến trường học.
Liễu Linh Linh không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của toàn trường.
Đương nhiên, cô là nữ thần trong mắt nhiều chàng trai, cũng không thiếu người tỏ tình.
Dương Bách Xuyên và cô sánh bước cùng nhau, còn cãi nhau với cô, nhìn như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.
Rất nhanh liền truyền khắp sân trường.
Dương Bách Xuyên không ai biết đến, nhưng…
Liễu Linh Linh là nhân vật của công chúng.
Gần như vào một buổi sáng, tin Liễu Linh Linh đang yêu một chàng trai nào đó đã được chụp ảnh và đăng tải trên diễn đàn của trường.
Lần này coi như Dương Bách Xuyên bị rất nhiều người ghét.
Hơn nữa lại rất nhanh chóng.
Buổi trưa tan học, Dương Bách Xuyên đã bị chặn lại khi đang trên đường đến nhà ăn.
Dương Bách Xuyên không lạ gì người đã chặn mình.
Anh ta là sinh viên năm cuối khoa thể dục, là người có tầm ảnh hưởng – Dư Thiệu Cương.
Một cầu thủ bóng rổ thường được giới thiệu trên tạp chí của trường.
“Cậu có phải là Dương Bách Xuyên không?” Dư Thiệu Cương cao khoảng 1,8m, so với vóc người chuẩn 1,78m của Dương Bách Xuyên còn cao hơn nửa cái đầu.
Anh ta nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Dương Bách Xuyên nhìn sắc mặt của Dư Thiệu Cương liền biết mình đã gặp rắc rối, nhưng anh không thể nhớ mình có thù oán gì với Dư Thiệu Cương, thậm chí