Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

8: Có Thể Phải Dạy Cho Cậu Ta Một Bài Học


trước sau


Hai mắt Ninh Vũ đột nhiên mở to, anh ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói ra một câu như vậy, sau khi phản ứng lại, anh ta tức giận nói: “Mẹ nó, hôm nay tôi cho cậu biết tay!”
Đã thấy người ngông cuồng nhưng chưa thấy ai ngông cuồng như người này, Ninh Vũ phát điên vì lời nói nhẹ nhàng và kiêu ngạo của Dương Bách Xuyên, đây là lần đầu tiên một sinh viên dám nói những lời này trước mặt anh ta.
Ở quận Hoa Hồ này, ngay cả bọn côn đồ bên ngoài trường gặp Ninh Vũ cũng không dám ngông cuồng, Dương Bách Xuyên là người đầu tiên.
Gầm lớn một tiếng, anh ta đấm Dương Bách Xuyên.
Tất cả các bạn cùng lớp xung quanh đều là thành viên của câu lạc bộ Taekwondo, cả ngày đều luyện võ, thứ bọn họ không sợ nhất chính là đánh nhau, mặc dù Ninh Vũ bảo mọi người cùng nhau đánh Dương Bách Xuyên thì có vẻ hơi ức hiếp người, nhưng Ninh Vũ là người đứng đầu trong số họ, là chủ tịch câu lạc bộ, ngày thường mọi người đều ăn thịt uống rượu, hưởng lợi từ anh ta.
Người xưa có câu, đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy!
Nếu Ninh Vũ lên tiếng thì mọi người phải cùng nhau xông lên.
Dương Bách Xuyên nheo mắt đứng đó không nhúc nhích, chờ bọn họ đánh tới.
Cảnh tượng này trong mắt Ninh Vũ và đám bạn cùng lớp chính là biểu hiện sợ đến choáng váng.
Dương Bách Xuyên vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ có Dư Thiệu Cương đã từng nếm thử cú đấm của anh thì đang lo lắng.
Ninh Vũ nhìn thấy bộ dạng của Dương Bách Xuyên trong lòng cười nhạt, trên mặt là vẻ hung dữ, anh ta nghĩ rằng cú đấm này sẽ làm gãy xương mũi của Dương Bách Xuyên.
Tuy nhiên, khi nắm đấm của anh ta chỉ còn cách sống mũi của Dương Bách Xuyên ba cm, anh ta đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt, anh ta nhận ra rằng cổ tay đã bị Dương Bách Xuyên nắm lấy.
Lúc này, tâm trí của Ninh Vũ chỉ có hai từ – quá nhanh.
Tốc độ của Dương Bách Xuyên quá nhanh.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta cảm thấy cánh tay của mình chấn động một cái, thân thể không tự chủ được lộn một vòng.
“Phanh~”

Một người mất thăng bằng liền hôn đất một cách thân mật.

Nước mắt, nước mắt chảy ra, Ninh Vũ thường xuyên đánh nhau biết rằng mũi của mình bị gãy, không ngờ tới còn chưa chạm được vào mũi Dương Bách Xuyên thì mũi mình đã bị gãy.
Ngay sau đó bên tai vang lên một chuỗi tiếng kêu r3n.

Khi Ninh Vũ bò dậy nhìn một cái, nhất thời sững sờ, tim anh ta co rút lại.
Chỉ thấy một một đám bạn cùng lớp, từng người từng người ngã xuống đất và r3n rỉ, mọi người đều nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt kinh hãi.
Giờ phút này Ninh Vũ cũng đã biết cao thủ chân chính là như thế nào, lần này anh ta đã nhìn nhầm nên mới dẫn đến thất bại.
Dương Bách Xuyên vẫn đứng trong sân mà không có một chút hao tổn nào, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Thua, thua rồi, trong lòng Ninh Vũ thầm nghĩ.
Anh ta không hề có ý nghĩ sẽ tiếp tục đánh vì anh ta biết một người có thể hạ gục hai mươi người trong vài giây thì năng lực cũng không tầm thường.

Ninh Vũ trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, khí thế lúc trước cũng chìm xuống đáy cốc.
Trong lòng Dư Thiệu Cương – người đầu têu lần này như có sấm nổ, chính mắt anh ta thấy Dương Bách Xuyên lật đám người kia như thế nào, trong mắt Dư Thiệu Cương, Dương Bách Xuyên giống như là cao thủ trong phim truyền hình vậy, bách phát bách trúng, mỗi cú đấm được đánh ra thì đều có người gục xuống.
Hơn nữa ra tay cũng rất nhanh, Ninh Vũ ngày nào cũng luyện võ nhưng khi so sánh với Dương Bách Xuyên thì chỉ là một đống rác.

Sau khi Dương Bách Xuyên thu tay lại, anh nhìn thấy tang tóc khắp mặt đất là tiếng kêu r3n, trong lòng dâng lên một chút đắc ý, khát vọng tu chân càng trở nên cấp bách.

Sư phụ là một thần tiên lão luyện, nếu có thể dùng nguyên thần của ông chắc chắn có thể biến đổi thể chất một chút, anh có thể một đánh mười mà không hề hấn gì.
Vậy thì khi tu luyện thành công có thể bay lên trời, chui xuống đất như sư phụ đã từng nói… Nghĩ tới những thứ này trong lòng anh không khỏi phấn khích.
Anh quét mắt một cái, nhìn thấy sắc mặt sợ sệt của Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương thì ý cười trong mắt anh càng tăng thêm, anh nhìn Ninh Vũ nói: “Đều là bạn học cùng trường, tôi cũng không muốn làm khó các cậu, sau này nhìn thấy tôi thì đi đường vòng, các cậu có thể làm được không? Hay là các cậu không phục, muốn đánh một trận nữa thì tôi lúc nào cũng sẵn lòng.”
Nói xong Dương Bách Xuyên phớt lờ Ninh Vũ và liếc nhìn Dư Thiệu Cương, người đang run lẩy bẩy.
“Dương… Dương Bách Xuyên… Lần này là tôi không đúng, sau này tôi sẽ không sẽ theo đuổi Liễu Linh Linh nữa~” Dư Thiệu Cương nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Dương Bách Xuyên cười và nói: “Vốn dĩ muốn cho cậu một bài học, nhưng thấy cậu thức thời như vậy nên tôi cũng không so đo với cậu, sau này cũng đừng nói chuyện khiêu khích như vậy, mọi người đều là bạn học, là sinh viên đại học thì nên lịch sự một chút~”
Sau khi thấy trong mắt Dư Thiệu Cương lộ ra vẻ sợ hãi, Dương Bách Xuyên liền bớt giận, hơn nữa cũng là bạn học cùng trường, cũng không có nhiều hận thù, đã cho cậu ta một bài học rồi, mục đích cũng đạt được, anh cũng không phải là người hẹp hòi, cũng không cần thiết phải tính toán chi li với bọn họ, tốt hơn là nên quay về học tập và tu luyện thì hơn.
Trận đấu này cũng coi như khảo sát sức chiến đấu của Dương Bách Xuyên.

Một đánh hai mươi chắc chắn đã đạt đến cực hạn, dĩ nhiên đây không phải là hai mươi người bình thường
Đã là siêu nhân, anh nhấc chân lên và rời đi trong niềm vui sướng.
Lúc này, cả sân trường đều là người, rất nhiều sinh viên đứng từ xa quan sát.

Dương Bách Xuyên không muốn gây rắc rối, nếu còn không đi thì quản giáo trong trường sẽ tới.
Nhìn theo bóng lưng của Dương Bách Xuyên,

Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương mặt mày khó coi, hôm nay mặt mũi coi như là mất hết vì có rất nhiều bạn học đang xem.
Anh ta nói với các bạn trong lớp: “Tất cả đứng lên đi thôi, tôi mới các cậu đi ăn, đừng nằm trên mặt đất nữa, mất mặt lắm.”

Từng người lần lượt đứng dậy, mặt mũi ai cũng rất khó coi, nhưng không dám làm lớn chuyện vì bọn họ biết vừa rồi là Dương Bách Xuyên nương tay, nếu cậu ta dùng toàn lực thì một cú đánh cũng khiến bọn họ tàn phế.
“Ninh Vũ, lần này tôi nợ cậu, chuyện hôm nay cậu định tính thế nào?” Chờ Dương Bách Xuyên đi xa thì Dư Thiệu Cương mới dám lên tiếng hỏi Ninh Vũ.
Ninh Vũ trầm giọng: “Còn có thể thế nào? Cậu ta là một người có năng lực, trước tiên phải nhịn!”
“Chẳng lẽ cứ để như vậy? hay cậu tìm người ai đó đến thu thập Dương Bách Xuyên đi?” Dư Thiệu Cương nói.
Ninh Vũ trừng mắt: “Tôi không xử lý được con người đó, tìm côn đồ bên ngoài cũng chưa chắc đã xử lý được tiểu tử kia, nhưng thể diện thì cần phải lấy lại nếu không Ninh Vũ tôi không còn mặt mũi nào lăn lộn trong cái trường này nữa, nghe nói Tam Ca sắp nghỉ thi đấu rồi…”
“Tam Ca, cậu nói là Hàn Tiểu Tam?” Ánh mắt Dư Thiệu Cương nhất thời sáng ngời.

Dương Bách Xuyên đã đi xa cũng không biết Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ ngoài mặt thì khuất phục nhưng trong lòng lại âm thầm ghi hận, bọn họ đang chờ một người nghỉ thi đấu để đến đối phó với anh.
Trở về căn nhà thuê, sau khi tắm xong, Dương Bách Xuyên ngồi trên giường, vừa định thiền theo bài công pháp trong đầu thì chuông điện thoại vang lên.
Cầm điện thoại lên thì thấy là số điện thoại của Thẩm Tiểu Kiệt, cậu ta là người làm cùng anh trong quán bar.
“Alo, Cà Lăm có chuyện gì vậy, còn chưa tới giờ mà, sớm như vậy cậu đã đi rồi sao?”
Thẩm Tiểu Kiệt bị cà lăm nên mọi người gọi cậu ta là Cà Lăm.

Cậu cũng là một sinh viên của một trường trong quận Hoa Hồ.

Cả hai đều là sinh viên và cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó.

Hai người có chung hoàn cảnh nên đã trở thành bạn bè.
“Anh anh anh… Xuyên, buổi…Buổi tối anh đừng tới, em nghe được tin tức, hình như có có có người đến tìm anh, nhìn không phải dạng dạng dạng… Người hiền lành.”
Sau khi nghe những lời nói lắp bắp, Dương Bách Xuyên cúp điện thoại và suy nghĩ.

Một số người tìm mình gây rắc rối, hơn nữa nghe Cà Lăm nói đó là dân xã hội, Dương Bách Xuyên liền nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, có thể là mầm mống tai họa khi anh cứu Liễu Linh Linh.
Thanh niên bỏ thuốc Liễu Linh Linh tối qua là Nguyễn Văn Hạo, người thừa kế của nhà họ Nguyễn ở Cố Đô, nhà họ Nguyễn kinh doanh bất động sản, có tiền có thế.

Liễu Linh Linh đã từng nói, cô đã nói với người trong nhà sẽ để cho nhà họ Nguyễn biết tay, Nguyễn Văn Hạo chắc chắn sẽ không xuất hiện ở quán bar nữa.
Hơn nữa, tối qua khi anh cứu người đã cố ý cởi đồng phục làm việc, cũng rời đi từ cửa sau, nhìn thấy mấy người phục vụ bình thường cũng có mối quan hệ không tệ, vì vậy nếu không ai nói thì chắc chắn anh ta sẽ không phát hiện ra.
Nhưng bây giờ xem ra thì không đơn giản như vậy, trên thế giới này có tiền có thế thì không chuyện gì là không làm được.
Nếu như Nguyễn Văn Hạo muốn tìm ra mình thì không hề khó khăn.
Vì cứu Liễu Linh Linh nên anh mới trêu chọc đến Nguyễn Văn Hạo nên chuyện này anh nên nói với Liễu Linh Linh để cô giải quyết.

Mặc dù không biết nhà Liễu Linh Linh làm gì, nhưng nhà họ Nguyễn là gia tộc có quyền có thế ở Cố Đô nhà cô có thể làm ăn với nhà họ Nguyễn cũng không hề tầm thường, có lẽ để Liễu Linh Linh ra mặt thì sẽ tốt hơn.
Nhưng Dương Bách Xuyên không phải là người dựa dẫm vào đàn bà, tối hôm qua anh đã quyết định ra mặt thì cũng đã lường trước được mình sẽ bị trả thù.
Tất nhiên, bây giờ chỉ là suy đoán, cũng không chắc chắn là Nguyễn Văn Hạo cho người đến tìm mình, có thể là chuyện khác cũng không chừng.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại lại reo.
Lần này là quản lý quán bar gọi, tim Dương Bách Xuyên chùng xuống khi nhìn thấy cuộc gọi, nhưng anh vẫn bắt máy.
“Quản lý Trương~”
“Dương Bách Xuyên, buổi tối tới sớm một chút, trước tám giờ tối còn chưa có mặt thì tiền lương tháng này cậu đừng mong sẽ nhận được.”Quản lý Trương lập tức cúp điện thoại.
Dương Bách Xuyên cười nhạt và tự nói với chính mình: “Trương Mập, anh đang đào hố cho tôi đấy à?”
Liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ hai mươi phút tối, Dương Bách Xuyên dứt khoát xuống lầu đi tới quán bar, tiền lương một tháng là tiền mồ hôi công sức của anh, cứ coi như quán bar có một cái hố thì anh cũng không sợ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện