Đến khi gần tối Mỹ Thanh mới lờ mờ mở mắt, khung cảnh xa lạ nhưng có vài phần quen thuộc như cô đã từng đặt chân ở đây và cả...!người đàn ông trước mặt
Hắn ôm cô vào lòng mà ngủ từ lúc nào không hay, cảm giác nóng ấm từ cơ thể khiến cô dể chịu, gương mặt anh lúc ngủ có phần ôn hòa giống trẻ con
Mỹ Thanh định chòm người ngồi dậy thì vô tình làm anh tỉnh giấc, đôi mắt nhìn theo bóng lưng của cô
Giọng điệu thoái mái hỏi "Tỉnh rồi à! Em thấy khoẻ hơn chưa? Tôi kêu người đem đồ ăn lên cho em!"
"Không cần đâu, anh cứ nằm nghĩ tiếp đi! Tôi sẽ bắt taxi về, cảm ơn anh đã giúp tôi!"
Anh Duy vội lên tiếng ngăn cản, vươn tay nắm cổ tay nàng có ý níu giữ "Trời cũng tối rồi, cần gì phải gấp gáp như vậy? Em ở lại đây một bữa đi!"
"Tôi không muốn ở đây! Chắc anh cũng hiểu mà nhỉ?" Giọng điệu cô lạnh lùng cứng rắng
"Không cần phải ngại, nhà này chỉ có mỗi anh và người làm thôi!" Anh liền nhìn cô cười quyến rũ, cảm giác ấm áp đến lạ
Mỹ Thanh không cười, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Duy chế giễu "Anh đừng giả nhân giả nghĩa nữa! Ý của tôi là ghét nhìn thấy anh và ba của anh đấy hiểu không hả? Mà cũng phải, anh làm gì nghĩ đến cảm nhận của người khác!"
Anh Duy liền đơ người, khoé môi giật lên một nụ cười nhạt, cũng không sao...!chẳng qua anh đã quen cách nói chuyện này của cô, cảm giác chua xót khó diễn tả được, nhưng người sai là anh trước nên không trách cô lại chán ghét như vậy
"Chuyện trước đây khó để em tha thứ cho tôi như vậy sao? Cho dù em muốn hay không cũng đươc, nhưng hiện tại tôi đang quan tâm em thật đó, lỡ như nữa đêm em phát sốt thì tôi còn có thể chăm sóc kịp nữa..." Giọng anh trầm nghe vô cùng thành thật
Mỹ Thanh không để ý liền nhìn xuống chiếc đầm đen phi lụa đang mặc trên người rất giống với bộ đồ ngủ mà anh đang mặc, nhìn chúng cứ như một cặp
"Đồ của tôi...!cũng là anh thay sao?" Nàng nhỏ giọng, ngại ngùng hỏi
Anh Duy liền cười vô tội, dáng vẻ năng động tươi sáng của thiếu niên khiến cô hơi nhộn nhịp "Đương nhiên rồi! Tôi không thể để người khác thấy cơ thể của em được! Với cả đồ này là tôi kêu người đi mua nó nên em không cần phải lo"
"Đồ biến thái!" Mỹ Thanh đỏ mặt mắng nhỏ
Anh Duy hằng ngày rất ít khi mặc đồ ngủ, anh thường mặc quần tây ngắn và áo thun đơn giản nên khi mặc lên đồ này nhìn rất trưởng thành và khó gần, không giống với phong cách của anh tí nào
************
Mỹ Thanh nữa đêm đi xuống lầu uống nước, đôi chân thanh thoát đi gần tới nhà bếp thì nghe thấy tiếng xì xào nói chuyện, cô cũng không muốn quấy rầy định đứng đợi một lúc
Vô tình nghe thấy bọn họ đang nói xấu cô hết câu này tới câu khác khiến tâm trạng rất khó chịu
"Không ngờ con nhỏ đó lại dám vác mặt đến biệt thự chúng ta thêm lần nữa!" Giọng nói cao ngạo không sợ ai nghe thấy
"Bởi vậy mới nói! Mẹ thì cặp kè với ông bố, còn đứa con gái thì câu dẫn cậu chủ nhà chúng ta, chuyện lần đó đúng là nhục nhã quá mà! Đến nỗi họ hàng quá trời người biết đến!"
"Đã vậy còn bị bắt tại trận ở trên giường, không biết lần này cậu chủ làm gì mà bị con nhỏ yêu tinh đó dẫn đến đây nữa! Chắc thấy cậu ấy giàu quá nên không muốn buông tha đây mà."
"Cô có để ý mỗi lần cô ta đến đây đều là ngất xỉu không? Nhất định là cậu chủ bị lừa rồi!"
"Đúng là phụ nữ dơ bẩn, tôi mà có đứa con gái như vậy thà đi chết cho đỡ nhục