"Tôi sẽ không theo anh! Thả tôi ra!" đây rõ ràng là chuyện quá hoang đường, nàng vùng vẫy cố kiềm nén bước chân đi theo người con trai đó
Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt bả vai của Duy, hắn lãnh đạm khuyên nhủ "Chúng ta không thể bắt cô ấy! Mày bình tĩnh lại đi!"
Chàng trai lạnh nhạt nhìn về phía Tử Lâm, đây không phải chuyện mà cậu ấy có thể xen vào!
"Tao và Mỹ Thanh còn có chuyện phải nói! Mày biết hai ba câu nói cũng không thể giải quyết hết mà!"
Mỹ Thanh đưa hai tay ôm lấy cánh tay Anh Duy ôm sát vào cơ thể "Vậy anh nói ở đây được không? Đừng đưa tôi đi đâu cả..." Giọng nói yểu điệu, trong trẻo của cô gái đang nhìn anh với cặp mắt trong veo
Anh Duy nhếch miệng cười quyến rũ, mới đó đã vội thay đổi thái độ "Giả vờ cái gì? Nếu không đưa cô đi cùng, lỡ như cô chạy mất thì tôi phải tốn công đi tìm sao?"
Xem ra lần này anh ta nhất quyết không buông tha cho Mỹ Thanh, giam giữ cô chính là cách cuối cùng hắn trói buộc cô ở bên cạnh
Mục đích cũng chỉ có một, hắn không giết cô...!chắc chắn muốn cô làm tình nhân cho hắn, ba năm trước, hắn ngạo mạn ức hiếp cô nhưng lại sủng ái cô hết mực cũng là vì lý do đó, năm tháng thanh xuân...!cô cũng có chút si mê với người này.
Nhưng đôi lúc...!những thứ đẹp đẽ thường ngắn ngủi, chớp mắt một cái đã thành kỷ niệm, anh ta lại là nhân vật chính trong những mảng ký ức của cô...!
Liệu ba năm sau gặp lại...!hắn sẽ đối xử với cô như thế nào? Trong khi lúc nảy hắn có ý định bắn chết cô ở đây!
"Tôi sẽ đi cùng anh...!nhưng bọn họ không được theo chúng ta! Được không?" Nàng kiên định nhìn anh
Duy đưa tay bóp cằm nàng cảnh cáo, lúc hắn chạm vào mắt Mỹ Thanh, vô ngàn cảm xúc xen lẫn vào nhau, cuối cùng hắn vẫn không nỡ làm cô đau
"Cô không biết mình đang ở hoàn cảnh nào mà còn muốn ra yêu cầu với tôi!"
Nghe thấy giọng điệu mỉa mai của anh, cô thấy mình đã hết hy vọng, đành cúi đầu không nói, ánh mắt hắn thờ ơ nhìn cô không có một chút si mê nào cả, cho dù có...!hắn cũng đành nuốt vào trong lòng không nói
"A Tình sẽ tìm mày nhanh thôi! Nếu cô ta bắt gặp hai người đi chung...không chừng sẽ làm ầm ĩ cho xem!" Tử Lâm nhỏ giọng khuyên nhủ
Thấy Mỹ Thanh không còn lời nào đáp trả khiến anh hài lòng cười thoả mãn, anh quay sang nhìn Tử Lâm dặn dò, âm thanh chỉ đủ cho hai người họ nghe
"Mày và mọi người ở đây xử lý chuyện của A Tình giúp tao!"
Tử Lâm vội nhìn Duy lên tiếng "Chuyện đó giải quyết nhanh thôi! Nhưng mày thật sự ép buộc cô ấy? Như vậy không ổn đâu!"
Anh cười điềm đạm, gương mặt biểu lộ sự khó đoán "Tao tự có tính toán! Đi trước đây!"
Tử Lâm nghe xong miễn cưỡng gật đầu hiểu ý, dù sao cũng phải để cho hai người họ có không gian riêng nói chuyện
Hắn đưa tay ra hiệu cho đám vệ sĩ "Chúng ta quay về chổ lúc nảy thôi! Mặc kệ hai người đó!"
Mọi người đều dừng bước nhìn về phía trước, bóng dáng cao lớn của chàng trai đang kéo lấy tay cô gái đi ra sảnh lớn
Lần đầu anh gặp cô, bàn tay anh cũng nắm chặt như lúc nào cũng sợ cô sẽ bỏ đi mất!
Cả hai ngồi trên xe suốt chặng đường dài, Anh Duy vẫn giữ thái độ im lặng không nói, anh thản nhiên cầm vô lăng bằng một tay hết quẹo trái rồi quẹo phải, khí chất phong độ của một nhà tài phiệt
Mỹ Thanh sốt ruột nhìn anh cười điềm tĩnh "Anh xem chúng ta lâu rồi mới gặp, nói chuyện nhẹ nhàng không phải tốt hơn sao? Lôi lôi kéo kéo giống như lúc nảy rất giống con ních"
"Muốn nhẹ nhàng thì tôi đưa cô tới khách sạn! Chúng ta cũng nên nghĩ ngơi rồi!"
"Không cần! Bạn gái anh còn ở quán, anh làm vậy là ép tôi trở thành người thứ 3, cho dù chúng ta không có chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn sẽ đem lại tai tiếng! Anh không sợ nhưng tôi sợ!"
"Mỹ Thanh cô nghe cho rõ đây! Nếu tôi đã có bản lĩnh đưa cô đi, thì nhất định sẽ không để cô phải chịu thiệt.
Chỉ cần chúng ta không nói, ai mà biết được!"
Nàng lạnh nhạt chỉ tay vào kính chiếu hậu, phản chiếu ra hình ảnh hai người đàn ông đang lái mô tô đuổi sát sau xe
"Vậy hai tên đó là thế nào? Lúc nảy anh đã đồng ý rồi mà!"
Anh Duy nghe cô nói cũng ngạc nhiên mà nhìn bọn họ "Không phải là người của cô sao? Tôi thấy bọn chúng đi theo chúng ta được một