“Cô ấy tới buổi tiệc đó làm gì?”
“Tôi cũng không biết nữa, chắc là muốn mở mang tầm mắt!” Người trợ lý bên cạnh Anh Duy lên tiếng, cậu ta tên Trạch Vũ
“Vậy cô ấy đang làm gì?”
“Hiện tại vẫn đang đi dạo xung quanh, chúng tôi sợ bị phát hiện nên không dám tới gần!”
“Ừm, cậu có thể ra ngoài rồi!” Giọng anh lạnh nhạt ra lệnh, tiện thể vào phòng thay đồ
“Đến đó mày có thể chạm mặt với Kiều Việt Sâm!” Một giọng nam kiêu ngạo lên tiếng, anh ta mặc đồ không giống với doanh nhân, dáng vẻ rất hung hăng và vô phép
Chàng trai đang đi thì khựng lại, nhìn sang người bên cạnh một cách tự nhiên và thân thuộc
“Cũng không thể lãng tránh mãi!”
“Mày định làm gì?”
“A Kiệt, nghe nói ông ta đang vận chuyển viên đá quý màu xanh ngọc, hay mày… cướp nó giúp tao đi!” Ánh mắt sắc lạnh mang vẻ u ám, dưới ánh đèn, gương mặt anh càng hiện rõ sự tà ác
“Đó là hàng đấu giá, mày nghĩ tao có gan làm sao?”
“Sợ rồi à?” Anh Duy cười trêu chọc
Hắn hừ mạnh “Nói thừa!”
“Không làm thì tao nhờ người khác!”
Hắn cạn lời khi thấy sự bất mãn của Anh Duy, cũng không thèm cầu xin lâu thêm một chút biết đâu hắn sẽ mềm lòng “Mày nghĩ ai làm được đây? Cứ để đó rồi tao nghĩ cách!”
Duy nghe xong liền cười ẩn ý “Biết mày có nghĩa khí nhất, mấy chuyện đó mày xử lý một phát là xong thôi mà!”
A Kiệt bĩu môi “Lật mặt cũng nhanh đấy, mới ngày nào còn đi chơi chung, bây giờ nói cưới vợ là cưới, cũng không cho anh em xem mặt cô gái đó.
”
“Từng học cùng trường, chắc mày đã gặp qua rồi!”
“Làm sao tao nhớ mày từng quen ai, đừng nói là Khê Yến nha? Mày để ý cô đó nhất mà còn gì!”
“Không đúng! Người mà từ lần đầu gặp, tao đã rất cố gắng thay đổi để được bên cạnh cô ấy!”
A Kiệt nghe xong liền nổi da gà, sỏi đá yêu vào cũng đều sến sẩm như vậy sao, sắc mặt hắn tái mét nhìn Anh Duy “Thôi tao về trước!”
…###########…
Ở buổi tiệc, Mỹ Thanh vừa đi ngang qua thì bị Kiều Việt Sâm va chúng, rượu của ông đều bị đổ hết vào chiếc đầm trắng của nàng
“A” Nàng khó xử nhìn lão, định nói nhưng lại thôi
Vừa nhìn thấy cô gái, ông đã bị nhan sắc của nàng thu hút, tay chân liền trở nên vụng về nhưng thần thái vẫn không thể nào sánh bằng
“Xin lỗi, lúc nảy tôi có hơi bất cẩn…”
“Váy của tôi… làm sao đây…” Nàng buồn bã tỏ vẻ đáng thương
“Nếu tiểu thư không chê, tôi sẽ đền cho cô một chiếc váy khác!” Lời nói ông ta rõ ràng, chắc chắn, vì là con út nên gương mặt vẫn trẻ hơn so với Kiều Anh Thần
“Vậy nhờ anh tìm giúp tôi một cái…” Nàng đưa hai tay nắm lấy cổ tay Kiều Việt Sâm khiến ông ta ngạc nhiên mà căng thẳng
“Vậy cô cứ đến phòng thay đồ trước đi, tôi sẽ kêu người đem đồ tới ngay!” Ông ta ho khan một cái, điềm đạm nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú như mong đợi điều gì đó
Nàng hiểu ý liền nhìn thẳng mắt lão “Ở đây rộng lớn quá, anh dẫn đường cho tôi nhé!”
“Cô theo tôi!” Hắn mĩm cười đồng ý
“Hình như áo anh dính rượu!”
Đôi mắt nàng chậm rãi đối diện với hắn, bàn tay nàng lả lướt trên cổ tay để lau giúp, ngón giữa uyển chuyển đi xuống chạm vào da thịt trên ngón tay Kiều Việt Sâm
Ông ta nhìn cô không né tránh, khoái cảm trong người có chút mới mẻ, biểu cảm cũng quá câu dẫn đi, nhìn quyến rũ hơn bà vợ ở nhà của mình
“Cảm ơn!”
Nàng gật đầu cười tà mị, giọng nói thanh thao như ngọc “Chúng ta có thể trao đổi liên lạc với nhau không?