Vincent nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, nụ cười trên mặt anh biến mất.
Anh nghe thấy hai tiếng bước chân.
Người hầu đã rời đi để tìm bảo vệ, quay trở lại với một người đàn ông trông có vẻ lực lưỡng.
Cô thấy cả bà Moriarty và thiếu nữ đều biến mất thì hơi bối rối, nhìn đi nhìn lại.
"Cô đứng đó như con vịt ngu ngơ làm chi vậy?" Nghe câu hỏi của Vincent, cơ thể người hầu cứng đờ.
"C-chuyện đó, c-cậu chủ Vincent.
Bà Annalise đã ra lệnh cho Gorron.."
"Tôi có công việc khác cho Gorron.
Về làm việc của mình đi." Vincent ra lệnh cho người hầu, cô nhanh chóng cúi đầu và quay gót bước đi, đi xa khỏi cậu chủ Moriarty chẳng phải còn quá trẻ.
Vincent quay sang bảo vệ và ra lệnh: "Hãy chắc chắn rằng không ai đuổi gia sư mới ra khỏi dinh thự."
"Vâng, thưa cậu chủ Vincent!" Bảo vệ nhanh chóng tuân theo.
Đến phòng piano trống trơn, Eve nhìn quanh phòng rồi rót nước vào ly, cô uống cạn.
Môi cô bật một tiếng thở dài.
Người giàu có vấn đề của người giàu, cô thầm nghĩ.
Ban đầu, cô đã thấy kỳ lạ vì cả ông và bà Moriarty đều không có tóc bạch kim.
Giờ cô mới nhận ra, người phụ nữ mình gặp ở hành lang chính là mẹ kế của Vincent.
Nghĩ đến tình huống mình bị đặt vào lúc nãy, cô nổi cả da gà.
"Chào buổi sáng, cô Barlow.
Rất vui được gặp cô ở đây." Quản gia của Moriarty đến cửa cùng với cô bé cô sẽ làm gia sư.
Cô bé cúi đầu chào, nhưng không thốt ra một lời.
Eve mỉm cười với cô bé, khẽ cúi đầu nhẹ: "Chào buổi sáng, cô Allie, và Alfie."
"Chúng tôi cứ lo cô Allie sẽ đến muộn vì cô ấy phải dùng bữa sáng nữa.
Cô bé không quen dậy sớm." Quản gia giải thích, còn cô bé bước đến bàn và ngồi xuống.
"Ổn cả mà.
Không cần phải vội, bữa sáng và giấc ngủ đều quan trọng." Eve trả lời, nhìn cô bé ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.
"Ngày hôm nay của cô thế nào, cô Barlow?" Alfie lịch sự hỏi.
"Một buổi sáng thú vị." Eve trả lời.
Cô tự hỏi điều gì đã xảy ra sau khi cô rời khỏi hành lang.
Cô hy vọng sẽ không tình cờ gặp bà Moriarty một lần nữa, nhưng đó là điều không thể xảy ra khi người phụ nữ sống ở đây.
"Còn anh thì sao, Alfie? Anh đã làm việc ở đây bao lâu rồi?"
"Rất ổn, thưa cô.
Cảm ơn vì đã hỏi thăm.
Từ khi tôi còn nhỏ ạ, cô Barlow." Quản gia cúi đầu nói: "Tôi sẽ đến đón cô Allie sau." Và anh ta rời khỏi phòng.
Thật yên lòng khi không ai đến đuổi cô ra khỏi dinh thự hoặc làm phiền họ.
Cô đã dành hai giờ đầu tiên để dạy cô bé những kiến thức cơ bản vì có vẻ như nền tảng cơ bản của Allie còn yếu.
Trong suốt thời gian đó, câu trả lời duy nhất mà cô nhận được từ Allie là gật đầu hoặc lắc đầu.
Cô bé lắng nghe Eve, mặc dù cô không nói, nhưng khi Eve khen cô đã trả lời đúng, cô hạnh phúc đến nỗi nắm chặt tay lại.
Eve cho cô bé thời gian để ôn lại những gì họ đã học một giờ trước.
Cô dành thời gian để làm quen với tên của những cuốn sách trên kệ.
Đến trưa, quản gia đến gõ vào mặt cửa gỗ: "Xin lỗi vì gián đoạn buổi học, nhưng đã đến giờ cô Allie ăn trưa rồi ạ."
"Vâng, chúng tôi cũng sắp hoàn thành bài rồi.
Chúng ta có thể nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ để thư giãn đầu óc." Eve vừa nói với quản gia vừa nhìn cô bé: "Được chứ?"
Allie gật đầu và đứng dậy, đi về phía cửa.
Nhưng trước khi họ rời khỏi phòng, cô bé nhìn chằm chằm vào quản gia, ánh mắt hai người chạm nhau.
Quản gia nhìn Eve đang lấy sách trên bàn.
Anh ta nói với cô: "Cô Barlow, bữa trưa sẽ được phục vụ tại căn phòng nằm ở bên trái hành lang, cạnh nhà bếp.
Đầu bếp nấu rất ngon.
Tôi có thể đưa cô đến đó."
"Anh không cần phải làm khó mình đâu." Eve trả lời, cô quay lại nhìn anh rồi đi đến phía bên kia của căn phòng, lấy hộp cơm trưa của mình.
Cô vỗ tay vào thành hộp, nói: "Tôi có mang đồ ăn trưa ở nhà theo."
Quản gia cúi đầu: "Chúc cô ngon miệng."
Khi cô bé bước ra khỏi phòng, nét mặt cô ngây ra.
Tay cô ấy nắm chặt hai bên đùi, nhưng lần này không phải vì hạnh phúc.
Quản gia và cô Allie im lặng đi qua các hành lang.
Trước khi đến phòng ăn sang trọng của nhà Moriarty để ăn trưa, cô bé quay lại nhìn quản gia một lần nữa.
"Cô ấy sẽ ổn chứ?" Cô bé hỏi quản gia.
Vừa rồi Allie quay lại nhìn quản gia không phải là vì cô muốn ăn trưa với gia sư mới của mình.
Tuy còn bé, nhưng cô đã nhận thức được sự khác biệt về địa vị xã hội và cách thức sinh hoạt của gia đình cô.
Alfie mím môi rồi trầm giọng trả lời: "Chúng ta hãy hy vọng cô ấy sẽ ổn, cô Allie."
Allie tiếp tục siết chặt tay, hỏi: "Anh Vince đâu?"
"Cậu ấy hẳn đang ở trong phòng ăn với những người khác.
Nếu cậu ấy không có ở đó, tôi sẽ đi tìm cậu ấy, thưa cô." Quản gia trấn an cô bé: "Chúng ta không nên để những người khác đợi."
Cô bé gật đầu rồi cùng quản gia đi về phía phòng ăn.
Cửa đôi vào phòng ăn được làm bằng gỗ gụ nâu.
Các cánh cửa được chạm khắc hình một cái cây trụi lá chỉ còn cành.
Quản gia đẩy cửa, mở cho cô bé.
Cha mẹ cô đã ngồi sẵn đó.
Cha cô ngồi đầu bàn, mẹ cô ngồi ngay bên cạnh.
Allie nhanh chóng cúi đầu trước cha mẹ cô, mẹ cô hỏi:
"Gia sư đã bịa những câu chuyện không cần thiết hay cô ấy thật sự hữu dụng?"
Khi nhắc đến từ gia sư, ông Moriarty nhướng mày.
Ông nhận xét: "Em kiếm được gia sư mới nhanh thật đấy, Annalise."
"Không phải em thuê gia sư đâu." Bà Annalise trả lời cộc lốc.
Bà đặt tay lên tay chồng, tay ông đang đặt trên thành ghế.
Bà bày tỏ sự