Eve đã hy vọng rằng, lời cô nói sẽ đủ khiến anh Humphrey chịu rời cô mà đi, nhưng có vẻ như anh ta vô cùng mong muốn đưa cô về nhà.
"Tôi nghĩ cô Barlow nói đúng, anh Humphrey." Anh Sullivan nói, nụ cười lịch sự vẫn khắc trên môi: "Cô ấy và tôi có những vấn đề cần thảo luận, và sẽ mất khá nhiều thời gian.
Tôi không nghĩ để một quý ông đáng kính như anh đi theo chúng tôi là điều phải lẽ.
Bằng chẳng, tôi đảm bảo sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."
Anh Humphrey chưa kịp nói gì thì anh Sullivan đã cúi đầu nhẹ, cả anh và Eve rời khỏi đó.
Eve không quay lại nhìn anh Humphrey, cô vừa đi vừa nói: "Cảm ơn anh, anh Sullivan."
"Không cần khách sáo.
Cũng không thể trách anh ta được, cô là một người phụ nữ đáng yêu và bất cứ ai cũng sẽ thích được về cùng cô mà." Noah khen Eve, gò má cô hơi ửng đỏ vì xấu hổ.
Eve biết, Noah Sullivan không phải là người hay khen ngợi, đặc biệt là phụ nữ, họ vẫn hay hy vọng một ngày nào đó sẽ thu hút được sự chú ý của anh.
Anh là một người đàn ông lịch lãm so với hầu hết những người đàn ông cô từng gặp tính đến hiện tại.
Eve vẫy tay cầm ô: "Anh thật hào phóng, anh Sullivan."
"Không đâu." Noah đáp, nhìn cô.
Nụ cười nhẹ vẫn không rời môi anh, Eve hắng giọng rồi hỏi:
"Tên lính trưởng gọi anh là Công tước.
Cha anh đã truyền danh hiệu để anh nhậm chức rồi sao?"
"Đúng vậy." Anh Sullivan gật đầu, Eve đang đi bộ, dừng lại và cúi đầu chào.
"Chúc mừng anh đã nhậm chức Công tước của Woodlock, anh Sullivan." Eve chúc anh.
"Cảm ơn cô, cô Barlow.
Tôi hy vọng có thể duy trì và thực thi công lý với danh hiệu này." Noah trả lời rồi họ tiếp tục bước đi.
"Có gì khác biệt không? Từ một người bình thường trở thành một Công tước ấy?" Eve tò mò hỏi.
Noah giữ vẻ mặt trầm ngâm trong giấy lát rồi lắc đầu: "Tôi nghĩ ngoài các nhiệm vụ ra thì trở thành Công tước cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhưng tôi đoán mình sẽ thường xuyên đến Meadow để thảo luận vài việc với thẩm phán."
Điều này đồng nghĩa cô có thể sẽ gặp người đàn ông đó nhiều hơn, Eve thầm nghĩ, và mỉm cười.
"Buổi phỏng vấn xin việc của cô hôm nay thế nào?" Noah hỏi, để ý thấy cô mang theo một chiếc hộp bọc vải cùng với chiếc ô.
Eve rạng rỡ trước câu hỏi của anh khác nào một đứa trẻ phấn khích.
Cô nói: "Cuối cùng tôi cũng đã có việc rồi."
"Thật tuyệt vời.
Xin chúc mừng, cô Barlow.
Cô xứng đáng được như vậy." Anh Sullivan vui mừng.
"Sau bao khó khăn thì cuối cùng cũng kết quả ngọt rồi.
Chúa phù hộ cho gia đình đã quyết định thuê cô làm gia sư.
Đó hẳn là một gia đình tử tế."
Eve mỉm cười, không chắc liệu từ tử tế có phù hợp với gia đình này hay không, nhưng nhớ đến cô bé, cô gật đầu đồng ý.
Cô đáp:
"Đúng vậy, cô bé mà tôi đang làm gia sư cho là một đứa trẻ ngoan, cũng không gây rắc rối cho tôi."
"Mừng cho cô.
Cô đã trông đợi ngày này hơn năm năm rồi, phải không nhỉ?" Noah hỏi, Eve gật đầu.
"Đúng là vậy." Eve trả lời, vừa nói xong, bụng cô réo lên.
Âm thanh đủ lớn để người đàn ông đi cạnh cô nghe thấy, môi anh bật một tiếng cười khẽ.
"Xin lỗi nhé." Cô ngượng nghịu mỉm cười.
"Không sao đâu.
Có vẻ như cô hăng say với công việc mới đến nỗi quên cả ăn uống, phải không?"
Vốn được biết đến là người vụng về, Eve chỉ mỉm cười và quyết định không giải thích về sự cố đã xảy ra trong dinh thự Moriarty.
Sau đó, Noah đề nghị: "Hôm nay tôi đãi cô món ở quán trọ nhé? Thật không may là tôi không thể mời cô đến dự lễ kỷ niệm tôi trở thành Công