Nhạc đề xuất: Mrs.
Elton Arrives at Hartfield - Isobel Waller
* * *
Eve nhìn chằm chằm vào bức vẽ người que và nhìn cô bé vẽ thêm một chữ "x" lên mắt còn lại của người phụ nữ.
Một thành viên gia đình Moriarty đã giết cô ấy, Eve nghĩ.
"Cô Allie, gia sư đó đã chết chưa?"
Cô bé ngừng vẽ dấu thập, nhìn lên Eve.
Trước vẻ mặt đau khổ của Eve, cô bé gật đầu, Eve hít một hơi thật sâu.
Tất nhiên, cô nhận thức được điều này, ít nhất là sâu trong thâm tâm cô.
Một người càng mong muốn được làm việc trong gia đình thuộc xã hội thượng lưu thì phải hiểu được ích lợi và thiệt hại của nó.
Đó là lý do tại sao Vincent đã thích thú cười khi nghe trò đùa nhỏ mà em gái Marceline đã nói với cô.
Gia sư trước đó đã bị giết vì cô ấy không làm đúng công việc của mình.
Sao có người lại giết một người chỉ vì cái lý do nhỏ nhặt như thế nhỉ?
"Đó là lý do tại sao cô theo dõi tôi?" Eve hỏi, Allie nhìn cô chằm chằm trong vài giây rồi từ từ gật đầu.
Sau đó, Eve nhìn Allie vẽ một hình que khác, và bên cạnh nó là một hình que khác nữa, hai hình que này nắm tay nhau.
Cô bé nhìn lên, chỉ vào Eve sau đó chỉ vào mình.
"Thật là an ủi làm sao." Eve hơi lo lắng đáp.
Eve nhận thấy Allie không buồn về chuyện cô bé đã chia sẻ và có điều gì đó mách bảo cô, rằng cô bé biết kẻ đã giết người gia sư.
Nhưng mà cô không dám hỏi kẻ đã sát hại gia sư là ai.
"Hẹn gặp cô vào ngày mai, cô Allie." Eve nói, mỉm cười cúi chào.
Cô bé cũng làm như vậy, học cách ứng xử từ gia sư mới của mình.
Eve cầm ô và hộp cơm đi về phía cửa, chuẩn bị rời đi..
"Em yêu chiếc ô của cô."
Giọng nói bất ngờ khiến Eve giật mình, tim cô đập loạn xạ, cô quay lại và nhận ra Allie vừa nói.
"Cảm ơn cô, nó là vật yêu thích của tôi đấy." Eve cười đáp.
"Giọng của cô thật đáng yêu, cô Allie.
Cô nên nói nhiều hơn nhé."
Allie như quay về trạng thái câm, gật đầu.
Nụ cười trên môi Eve tắt lịm, cô bước ra và một mình đi trên hành lang.
Cô miên man suy nghĩ về chuyện cô bé vừa nói, lúc bước đi, cô nghe thấy có tiếng bước chân từ phía hành lang đối diện.
Cô ngước mắt lên, cảm thấy tim mình như ngừng đập khi nhận ra đó là người đàn ông có vết sẹo trên mặt.
Vết sẹo trông sâu đến nỗi sau nhiều năm vẫn chẳng thể phai mờ.
Hắn chính là một phần lý do cô nhận công việc ở đây.
Mỗi bước tiến về phía trước, họ lại càng gần nhau hơn, đôi mắt của người đàn ông nhìn thoáng qua Eve, và cô cũng vậy.
Mắt hắn đen, mái tóc cũng đen nốt.
Quần áo hắn thật đắt tiền, khi chất bao quanh hắn đủ khiến người ta biết hắn giữ vị trí nào.
Người đàn ông đã đi qua Eve rồi, cô thở phào.
Eve nhớ lại khoảnh khắc đôi chân nhỏ bé của cô cố gắng bỏ chạy trong khi mẹ cô tuyệt vọng hét lên bảo cô mau trốn thoát.
"Chạy đi, Eve! Chạy đi!"
Tiếng khóc của mẹ ám ảnh cô trong bóng tối, đau đớn và thống khổ chất chồng.
Eve muốn giúp mẹ, muốn khiến nó dừng lại, nhưng sẽ chẳng bao giờ thực hiện được bởi cô không thể thay đổi quá khứ.
Khi Eve quay lại, người đàn ông đã biến mất khỏi hành lang.
Cô nghiến chặt răng, tay siết lấy chiếc ô.
Chỉ cần thấy ai đó liên quan đến mẹ, cảm xúc sẽ lấn át lý trí của cô.
Đôi chân cô như có suy nghĩ riêng, quay ngược lại, theo hướng mà cô đã vừa đi qua, mắt cô tìm kiếm người đàn ông có vết sẹo.
Cô phát hiện người đàn ông đang đi trên một hành lang khác, và cô lén đi theo hắn.
Cô đặt hộp cơm của mình vào một góc, giữ ô gần ngực.
Dinh thự của Moriarty vô cùng rộng lớn với nhiều hành lang và gian phòng hơn những gì người ta thấy