Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 1: Nhảy vực…


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Phi Phi

Su-Me-Hoac-Cua-Soi-Chapter-1-P-16

Từ Bắc nhìn những người phía sau đang cầm mã tấu ép tới, có chút tuyệt vọng, phía trước đã là đường cùng.

Không có đường cũng thôi đi, phía trước là vách đá, hắn nhìn lướt qua, trừ một mảng tuyết trắng xóa, đến cọng lông cũng không có, nhảy xuống một cái, cái mạng xui xẻo hai mươi sáu năm ngắn ngủi này của hắn cũng coi như là viên mãn.

Nhưng hắn thật không muốn chết ở chỗ này, không đúng, hắn thật không muốn chết, cho dù chết ở đâu.

Đều nói thiên đường tốt đẹp, ai muốn đi chứ mẹ hắn cũng không muốn đi, huống chi là loại người như hắn, trong mắt mẹ mình cũng là người chỉ có thể xuống địa ngục.

Con mẹ mày Ban Đại Đồng, trốn ở chỗ giống chim không ị phân không đẻ trứng, mày còn có thể lôi được ông ra, FBI cũng không lợi hại bằng mày!

Hắn xoay người tựa vào gốc cây khô trên vách đá, nhìn một mảng máu ghê rợn trên mặt tuyết lúc mình lăn một vòng trốn tới, có chút bủn rủn, hắn sợ máu, hơn nữa sợ máu của mình.

“Anh Ban, ngài Ban…” Từ Bắc nhìn Ban Đại Đồng chậm rãi xuống khỏi chiếc Hummer, trong lòng căng thẳng, ngoài miệng lại không thành thật nói, “Ngài tìm một tên tôm tép như tôi lại phí sức như vậy, thật không đáng.”

Ban Đại Đồng không lên tiếng, ở trong gió rét nhíu mày một cái, bộ dạng tận thế sắp tới từ từ đi đến bên người Từ Bắc, nhìn vết thương dài nửa thước trên đùi hắn một chút, máu vẫn đang nhỏ giọt, y lại nở nụ cười hài lòng: “Tiểu Bắc à, mày xem, mày cũng thật là, anh cũng không phải người bất nhân như vậy, đúng không? Nếu không phải mày lần nào cũng chạy, anh cũng không nỡ đả thương mày mà…”

Dứt lời, Ban Đại Đồng tháo bao tay, ngón tay sờ sờ trên vết thương của Từ Bắc, chợt đâm mạnh vào trong vết thương.

“Fuck!” Từ Bắc rít một tiếng qua kẽ răng, dùng hết sức lực, thiếu điều cắn đứt cả lưỡi, mới kiềm lại được một tiếng hét thảm từ trong miệng văng ra ngoài, trên trán toát một mảng mồ hôi lạnh, lại rất nhanh kết thành một tầng băng.

“Đặc biệt muốn chửi tao đúng không,” Ban Đại Đồng mỉm cười, rút ngón tay ra, đem máu bỏ vào miệng liếm liếm, “Có phải đặc biệt muốn nói ‘đậu má’ mày? Đáng tiếc, không có cơ hội rồi…”

Từ Bắc đau đến nửa ngày cũng không thông khí, một hồi lâu mới thở hổn hển, hắn đoán chừng hôm nay không thoát, phơi thây trên tuyết sợ là kết cục cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn Ban Đại Đồng, cười cười: “Cho nên mày phải cúng bố mày cho tốt, nhiều người như vậy muốn ‘đậu’ mẹ mày, một mình ổng muốn thành công, không dễ dàng…”

Chữ cuối còn chưa nói xong, Từ Bắc đã cảm thấy trước mắt hoa lên, ngay sau đó là một trận đau nhức, đau đến quá đáng, đến nỗi hắn chưa biết cơn đau từ đâu tới đã thấy mình nằm dài trên mặt tuyết.

Cho đến khi máu theo mặt chảy vào trong miệng, hắn mới biết là đầu bị đập một cái, đồng thời cũng thấy rõ Ban Đại Đồng cầm trong tay một cây gậy sắt.

Hắn đột nhiên có chút hối hận nói ra lời như vậy chọc cho Ban Đại Đồng hoàn toàn xù lông, nếu như mình đàng hoàng một chút, có khi còn có thể chết nhanh chết toàn thây gì đó, bây giờ tình hình này, Ban Đại Đồng đây là định từng gậy từng gậy đập bể đầu hắn, lại từng chút từng chút băm nhỏ hắn ra cũng dám lắm.

“Từ Bắc, con mẹ nó mày đúng là không biết xấu hổ, cho mày một hướng nói chuyện, mày cần gì mẹ nó giả bộ thanh cao, cho rằng mình mẹ nó làm trò gì hay ho…”

Ban Đại Đồng sau đó còn nói gì đó nữa, hắn không chú ý nghe, chỉ nghe thấy Ban Đại Đồng trái một câu mẹ nó lại một câu mẹ nó, Ban Đại Đồng nói chuyện mang khẩu âm miền nam, hai chữ ‘mẹ nó’ này từ trong miệng y nói ra đều là trọng âm, nghe vào cực vui tai, Từ Bắc rất chi là không nể mặt, nở nụ cười.

“Ngài Ban,” Từ Bắc thở khô khốc, cắn răng trở mình tại chỗ, nhìn lướt qua sơn cốc cách hắn không tới một thước, “Xem ra hôm nay không giở quẻ chạy được nữa…”

Ban Đại Đồng hừ lạnh trong mũi, không trả lời, gậy sắt trong tay vung lên.

“Có điều… cho dù chết, tao cũng phải tự chọn kiểu chết, mày vẫn là… chỉ được nhìn thôi…”

Khoảnh khắc Từ Bắc lăn xuống vách đá, Ban Đại Đồng rống lên giận dữ, gậy sắt trong tay hung hăng đập lên mặt tuyết: “Xuống hết tìm người cho tao, chưa chết đánh cho chết, chết rồi bằm xác cho tao!”

Từ Bắc lẳng lặng treo trên một cành cây khô cách mặt đất bảy tám thước, nhìn máu từ trong miệng trong tai mình túa ra thành từng đường, vẽ lên mặt tuyết một bức trông như bản đồ.

Sau đó cành cây vang lên một tiếng rắc rắc, mặt hắn thẳng tắp đập xuống bản đồ đó.

Mình thế mà lại không chết, Từ Bắc con mẹ nó mày thế mà lại không chết! Từ chỗ cao như vậy lăn xuống, đá tảng cây khô các loại đập vào đầu rồi kéo nhau rào rào, nhiều lần hắn còn nghe được tiếng xương mình xương phát ra giòn tan, hắn thế mà lại không chết…

Từ Bắc mặt chôn trong tuyết, nhịn không được bật cười, càng cười càng vui vẻ, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng trong ngực nhộn nhạo, ho ra một búng máu mới coi như ngưng cười.

Hắn cố hết sức lệch nghiêng đầu, nhấc mặt ra khỏi tuyết. Toàn thân đều rất đau, đầu, cánh tay, bụng, eo, chân, nhưng hắn cũng tự an ủi, mấy thứ linh kiện này cũng còn có thể có cảm giác, chứng minh cái thân mình trước mắt vẫn còn nguyên kiện.

Hắn thử giật giật, hắn nhất định phải đứng lên nhanh một chút, nếu không nhìn thương thế bây giờ, thật không đến một canh giờ sẽ ngủm củ tỏi, biến thành một cây cà lem thịt người.

Cắn răng nghiến lợi vật vã, năm phút sau, Từ Bắc rốt cục thành công… trở mình.

“Xong rồi.” hắn nhìn bông tuyết rơi rơi, nếu như không nhúc nhích được, không đợi chết, tuyết này có thể chôn sống hắn luôn.

Hắn cử động một cánh tay, tay sờ sờ trong túi áo khoác, rất tốt, sờ tới một thanh chocolate. Đây là thanh cuối cùng trong đống chocolate hắn mang theo lúc trốn vào núi này, thả vào khóe miệng cắn một cái, chocolate lẫn cùng mùi máu tanh khiến hắn cảm thấy dạ dày cuộn lên từng đợt, nhưng hắn cần năng lượng, muốn sống thì hắn phải nuốt xuống.

Trời xám xịt, bông tuyết giống những mảnh giấy rắc xuống, hắn không biết mình ăn xong thanh chocolate này rồi có thể có thể lực ngồi dậy không, chút thể lực này có đủ để gắng gượng ở nơi hoang vu tuyết phủ này đến lúc tìm được cứu binh không, nếu như không tìm được, sẽ giống như Ban Đại Đồng mong muốn, chết ở chỗ này đi.

Chu Tiểu Lôi sẽ khóc chứ? Có thể sẽ không đâu, cô ta là một cô ả biết thế nào là tự vệ, mỗi lần hắn gặp phải phiền toái, Chu Tiểu Lôi cũng sẽ kịp thời thoát thân mất tích, lần này nếu như hắn vì vậy mà chia tay thế gian, cô ta hẳn sẽ nhanh chóng tìm được bạn trai tiếp theo.

Từ Bắc cười cười, vừa khó khăn nhai chocolate vừa chậm rãi vận động tay chân sắp bị đông cứng, tính toán nằm trên đất tập thể dục sao đó để tăng cường lưu thông máu.

Động tác còn chưa làm được hai centimet, hắn đột nhiên nghe thấy bên phải truyền đến tiếng xào xạc nho nhỏ.

Đây không phải là tiếng tuyết rơi trên mặt đất, càng không phải tiếng bước chân người, động tĩnh này giữa giữa hai thứ đó.

Từ Bắc nghe một hồi, hơi hiểu ra, đây là tiếng móng vuốt động vật giẫm lên mặt tuyết.

Trong núi này có mãnh thú, hắn nghe lão già ở căn nhà tạm trú kia từng nói, mèo rừng báo sói các thứ đều có, gấu chó hắn cũng đụng phải rồi. Từ Bắc khó nhọc quay đầu, nhìn về hướng tiếng động truyền tới.

Đệt!

Đằng sau đống tuyết nhỏ cách hắn không quá ba thước, lộ ra nửa cái đầu.

Hắn nhìn thấy thứ đó có đôi mắt màu nâu khói, sói? Thân thể Từ Bắc vốn đã lạnh thấu lúc này cũng muốn nứt ra, đương lúc
hắn nghỉ ngơi dưỡng sức rồi vật vã đứng lên mấy lần không được, thế mà lại xuất hiện một con sói?

Nhưng nhìn kỹ cái nữa, hắn lại có chút nghi hoặc, nửa cái đầu lộ ra này, là màu trắng.

Từ Bắc chưa từng thấy sói, càng chưa từng thấy sói trắng, hắn chỉ từng gặp qua chó trắng, Samoyed(1). Nghĩ tới đây, Từ Bắc cười rộ lên, hắn thế mà lại ở nơi thâm sơn cùng cốc không một bóng người này nhìn thấy một con Samoyed?

Cười thế này khiến toàn thân hắn đau đớn, xương sườn khẳng định gảy rồi, chẳng qua là không biết gảy mấy cái đây.

Hắn ngừng cười, lẳng lặng cùng cặp mắt nâu khói kia bốn mắt nhìn nhau, trong lòng tính toán cái thứ giống Samoyed kia nếu như nổi hứng tới đây, hắn sẽ giả chết bất động, sau đó hồi quang phản chiếu dùng một hơi cuối cùng bật dậy chạy trốn, thật đáng buồn chính là chân hắn lúc lật người cũng chưa có cảm giác, cũng không biết có thể nhảy được hay không.

Nhìn nhau mấy phút, động vật màu trắng kia chậm rãi từ phía sau đống tuyết đi ra.

Từ Bắc thấy rõ toàn thân nó, thở phào một hơi dài, thả lỏng đôi chút, cái này coi như là một con sói, cũng vẫn chỉ là sói con, nhỏ đến mức lực công kích không đáng ngại.

Con vật nhỏ này thật ra thì không giống Samoyed toàn thân trắng tuyết lắm, trên người nó còn kèm theo rất nhiều đám lông tơ màu xám tro, nhìn qua có chút bẩn thỉu, ánh mắt cũng không lộ ra hung quang gì, ngược lại thì có chút đáng thương.

Nó vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Bắc, rất lâu sau đó mới tiến đến gần một bước, sau đó lại dừng lại, lỗ tai dựng thẳng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lắc lắc một cái, có vẻ rất cảnh giác.

“Mày… muốn ăn tao?” Từ Bắc giật giật cánh tay, giùng giằng ngồi dậy, toàn thân đau đớn khiến hắn cũng hít một hơi khí lạnh, không khí không biết âm bao nhiêu độ chui vào trong phổi, hắn ho dữ dội một trận, phun ra đất một búng máu.

Động tĩnh này có thể hơi lớn, khiến vật nhỏ trước mắt cả kinh nghiêng đầu bỏ chạy, còn té lộn cổ hai cái trên mặt tuyết.

Từ Bắc cũng nhìn đến ngu người, thứ đần như vậy cũng có thể sinh tồn trong rừng băng tuyết này?

Nhưng sau đó hắn liền ngộ ra, đây không phải là đần, là quá nhỏ, đây đoán chừng là sói con chỉ mới vừa dứt sữa. Xem nó lảo đảo chạy ra mấy bước, Từ Bắc phát hiện nó không chỉ nhỏ, dường như còn đang suy yếu.

“Mày chạy cái gì,” Từ Bắc nhìn nó, lấy mu bàn tay lau vết máu trên miệng, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, con sói con này rõ ràng chưa tới tuổi sống độc lập, “Mẹ mày đâu…”

Sói con té mấy cái, lông trên người cũng dính bông tuyết, cứ như thế đội một nhúm tuyết trên đầu ngây ngốc nhìn hắn.

“Hai ta cũng sắp chết rồi.” Từ Bắc uể oải nói một câu, cắn răng muốn đứng lên, nhưng không thành, chỉ đành phải ngồi trên mặt tuyết há miệng thở hổn hển.

Sói con nhìn hắn chằm chằm một hồi, lại đi sang bên này, có vẻ nhìn ra Từ Bắc sẽ không làm hại nó, hoặc là nói, không có năng lực hại nó, cho nên lần này đi sang lại bước nhanh hơn chút.

Từ Bắc nhìn vật nhỏ cứ do dự không quyết, huơ huơ nửa thanh chocolate trong tay: “Mày mọc răng chưa, ăn không?”

Sói con lúc đầu rụt về phía sau một cái, sau đó lại thò đầu về phía trước, cánh mũi nhẹ nhàng lướt qua một cái, như đang đánh hơi, Từ Bắc nhìn buồn cười, cười hai cái lại cảm thấy đau mình, vì vậy cau mày: “Tiên đan, ăn vào trường sinh bất lão, mày không ăn thì để tao gặm, nếu không tao không ra ngoài được…”

Vật nhỏ kia giống như nghe hiểu lời hắn, le lưỡi liếm mũi một cái, hành động này chọc Từ Bắc bật cười, hắn cũng không thích động vật nhỏ, lại càng không thích mãnh thú, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy con sói con này có hơi đồng cảnh ngộ với mình.

Hắn suy nghĩ một chút, chocolate trên tay ném tới trước mặt sói con.

Sói con lại bị dọa hết hồn, lỗ tai dựng cứng ngắc, bốn chân nhảy tại chỗ một cái, thấy thanh chocolate kia không có động tĩnh tiến tới, lúc này mới lại thả lỏng, lỗ mũi sáp tới bắt đầu ngửi ngửi.

“Mày thật… lằng nhằng…” Từ Bắc vòng tay ôm chân mình, định vận lực giúp nó có thể đứng lên, nhưng không thành công.

Sói con nghiên cứu chocolate nửa ngày, lại ngẩng  đầu lên nhìn Từ Bắc, cuối cùng xòe móng vuốt chọt mấy cái, lúc này mới cúi đầu, liếm liếm chocolate.

Từ Bắc nhìn sói con dùng miệng đẩy thanh chocolate qua lại trên đất để liếm, thở dài một cái: “Đệt, mày thật chưa mọc răng à, lãng phí… ăn không được… chừa cho tao…”

Không biết có phải vì ngồi dậy khiến xương sườn vốn đã gảy bị lệch lần nữa hay không, Từ Bắc đột nhiên cảm thấy ngực mình đau đớn kịch liệt, hắn một hơi cũng thở không ra, trước mắt đầy pháo hoa, tiếp theo đó là tối sầm.

Lúc lại trở về trên mặt tuyết, Từ Bắc bi ai nghĩ, còn chưa kịp cảnh cáo con sói đó, nếu như mình chết, không được ăn thi thể của mình…

—————————————

(1) Samoyed là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói là những đặc trưng nổi bật của giống chó này. Samoyed có nghĩa là giống chó có khả năng tự tìm ra thức ăn. Samoyed từng là chó kéo xe trượt tuyết trước khi trở thành bạn dành cho giới thượng lưu và hợp thời trang như ngày nay, nó cũng từng được được những người thợ săn và đánh cá nuôi. Trang nhã và lanh lợi, giống chó này ngày nay trở nên một trong những giống chó mốt nhất của những người yêu chó và được gọi là Nàng Bạch tuyết của rừng Taiga.

Đây là một giống chó rất siêng năng. Nó có thể sủa bất cứ lúc nào khi có vật tiếp cận nó. Chúng là giống chó có giá thành cao. Giá cả của loài chó này phụ thuộc nhiều vào ngoại hình, tính cách của chúng. Có khi người ta có thể tìm được những chú chó giá 1.000 USD, nhưng cũng có lúc phải trả gấp 11 lần con số này để sở hữu một con. Giống chó con này rất thân thiện và nổi tiếng ham chơi.

il_fullxfull-331833603

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện