Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 27: Xuất phát đi cứu con trai…


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Soi27

Lúc Thẩm Đồ bảo Từ Bắc đi trộm xe, Từ Bắc còn thật sự cân nhắc nên đi đâu trộm. Nếu bảo hắn móc túi, hắn ngược lại rất có kinh nghiệm, nhưng bảo hắn trộm xe, rất nhiều năm chỉ trộm một chiếc Kim Bôi, còn là người ta quên rút chìa khóa, loại kinh nghiệm này quả thực có chút không bình thường.

Cuối cùng hắn vẫn là gọi cho Kiều Khiêm mượn xe, Kiều Khiêm nghe xong liền hoảng hốt, nói mày muốn làm gì?

Từ Bắc mở miệng liền bắt đầu xổ, gì mà Ban Đại Đồng vẫn đang theo dõi hắn, nơi mình ở đã không an toàn nữa các thứ, nói muốn ra ngoài lánh hai ngày, mấy lời vớ vẩn này, hắn rất tâm đắc, nói đến nước chảy mây trôi, logic chặt chẽ, vòng một vòng còn có thể thành vế đối với lời trước đó.

“Nói thật, tao thật sự không định tin mày.” lúc Kiều Khiêm giao chìa khóa đến tay hắn mặt mày ngưng trọng.

“Chỉ dùng hai ngày, yên tâm đi, tao hiểu rõ mà,” Từ Bắc ôm vai anh, tay lướt trên người anh, lúc ngẩng đầu lên trong tay có thêm hai vé xem phim, “Ồ, hẹn với ai đây?”

“Đệt mẹ, ở cùng tên chuyên trộm thật không có cảm giác an toàn,” Kiều Khiêm cướp lại vé xem phim xoay người bỏ đi, nghĩ nghĩ lại quay đầu, “Mày thật sự hiểu rõ?”

“Đương nhiên rõ, bằng không nhiều năm như vậy làm sao mà sống.” Từ Bắc cười búng ngón tay với Kiều Khiêm.

Nụ cười trên mặt Từ Bắc vẫn duy trì đến sau khi Kiều Khiêm lên xe taxi biến mất ở đầu đường mới chầm chậm rút đi, xoay người muốn quay lại trong hẻm, lại suýt nữa đụng đầu vào một thân người.

“Trộm được xe rồi?” Thẩm Đồ nhìn chìa khóa xe trên tay Kiều Khiêm.

“Ờ, người mất của dâng đến đây, đang ở bãi đậu xe bên kia,” Từ Bắc xoa xoa mặt, “Có thể xuất phát chưa?”

“Đi thôi.”

Từ lúc Thẩm Đồ nói xuất phát đến lúc thật sự xuất phát, mất cả tiếng đồng hồ, Từ Bắc cũng nghi ngờ hai người họ không phải đi cứu sói con, mà là đi cắm trại, chỉ lò ấp tay đã mua đến bảy cái.

Lúc Từ Bắc lái xe đến ngoại ô vẫn có chút không thong thả được: “Thứ này một cái hai cái còn hiểu được, mua nhiều như vậy, anh xem tiền của lão tử là gió thổi đến sao?”

“Chứ tiền của anh từ đâu đến.” Thẩm Đồ liếc tay Từ Bắc đang nắm vô lăng hỏi một câu.

“Đừng chọc vào sẹo của người ta được không,” Từ Bắc cong ngón tay búng một cái lên vô lăng, “Người sói như anh hiểu cái rắm…”

“Là không hiểu lắm, tôi không ngờ anh có thể vì con sói tuyết ấy như vậy,” Thẩm Đồ rất hứng thú chống đầu nhìn hắn, “Lúc anh phát hiện nó có thể biến thành người chưa từng nghĩ…”

“Lúc nó không biến thành người tôi có từng nghĩ, tôi nhặt nó về chính là để bán lấy tiền… nhưng,” Từ Bắc khịt khịt mũi, hình dáng sói con lại xuất hiện trong đầu hắn, xua không đi, “Tôi chưa từng nuôi động vật, nếu biết sẽ nuôi ra tình cảm sâu đậm như vậy, tôi đem nó về rồi nên lập tức bán phứa đi.”

Chặng tiếp theo hai người không nói gì nữa, hai mắt Từ Bắc chỉ nhìn đăm đăm về phía trước, tay vẫn nắm chặt vô lăng, đốt ngón tay vì dùng sức mà có phần trắng bệch. Trong lòng hắn vẫn luôn quay cuồng, tuy có Thẩm Đồ ở bên cạnh, nhưng vẫn chưa hiểu hết lòng dạ y, bên Ban Đại Đồng vì có sự xuất hiện của Lâm Duệ mà trở nên khó lòng phán đoán, hơn nữa người khó lòng phán đoán giống vậy còn có Thẩm Đồ bên cạnh…

“Đừng căng thẳng thế,” Thẩm Đồ ở ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần, “Anh ồn muốn chết.”

“Lão tử vẫn luôn im miệng mà.”

“Tim anh đập.”

“Đệt… ngài ráng chịu đi, tim tôi không do tôi quản.”

Xe chạy một mạch đến chạng vạng mới coi như đến dãy Hương Cần, Từ Bắc liên tục lái xe bảy tiếng đồng hồ, cảm thấy mình sắp không động đậy nổi nữa, đợi lúc theo chỉ thị của Thẩm Đồ lái xe vào rừng rậm bên cạnh dãy Hương Cần, hắn bấu vào chân mình mới nhảy xuống xe được.

Đây là một khoảng rừng cách xa đường cái, trời đã tối hẳn, chỉ có thể nhìn thấy bóng cành cây trơ trọi, gió bấc ngoại ô thổi rất sít, Từ Bắc nhìn cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ trước mắt mà muốn khóc, run cầm cập nhìn Thẩm Đồ: “Đây là ý gì? Bây giờ phải làm gì?”

“Đợi.” Thẩm Đồ ngồi xổm xuống, tay ấn lên tuyết, động tác này Từ Bắc từng gặp, Lang Cửu cũng từng làm vậy.

“Có động tĩnh gì?” Từ Bắc cũng xổm xuống, tay ấn ấn mặt tuyết, trừ cóng đến đau tay, không có thu hoạch gì khác, “Phải đợi cái gì?”

“Đợi bọn họ ngang qua…”

Ban Đại Đồng ngồi trong phòng nhỏ bên cạnh trại chó, lò sưởi rất đủ ấm, tâm tình gã không tệ.

Đối với hai con Tosa bị sói tuyết nổi điên cắn chết gã cũng không để ý lắm, dù gì mục tiêu của gã là dùng mấy con Tosa tiêu giá cao mua được này để huấn luyện con sói.

Một con sói chưa từng qua huấn luyện, từ nhỏ được nuôi dưỡng như chó cưng, dã tính khi bị kích thích lại có thể dễ dàng trong một kích kết thúc tính mạng hai con Tosa, chuyện này khiến gà cực kỳ hưng phấn.

“Anh Ban,” Lâm Duệ đi đến bên cạnh gã, “Ngày mai có thể kéo ra ngoài luyện…”

Lâm Duệ còn chưa nói xong, Ban Đại Đồng đã cầm tay y nhéo một cái, ấn xuống bàn.

“Em liệu làm là được,” Ban Đại Đồng đè lên, dán sát bên tai Lâm Duệ nói, tay rất nhanh đã kéo quần y xuống, “Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng cau mày của em…”

Cuối cùng Từ Bắc cũng hiểu Thẩm Đồ mua một đống lò ấp tay là vì sao, hắn hoàn toàn không ngờ bọn hắn phải qua đêm ở trong núi sâu trời băng đất tuyết thế này, cho dù rút vào xe cũng sẽ đông lạnh nhanh như bánh chẻo.

Từ Bắc nhét lò ấp tay vào cả trong quần trong áo, lại vẫn không chịu nổi, Thẩm Đồ không cho mở điều hòa trong xe, nói là âm thanh quá lớn sẽ bị nghe thấy, lại nói xăng cũng không đủ để đốt như vậy.

Đến sau nửa đêm, nhiệt độ lò ấp tay chầm chậm hạ xuống, hơi lạnh từng trận xuyên qua áo khoác thấm vào da.

“Này anh Thẹo,” Từ Bắc nhìn Thẩm Đồ đang thoải mái tựa vào ghế sau một cái, “Tôi để lại mấy câu trăn trối cho anh, ngày mai nếu bọn họ vẫn không xuất hiện, anh có thể trực tiếp nhặt xác cho tôi…”

“Nói đi.” Thẩm Đồ cười cười.

“Nói với em trai tôi, anh nó không hư hỏng như nó tưởng… ừm, có những chuyện không muốn để nó biết mình…” Từ Bắc bắt đầu nghiêm túc giao phó hậu sự, “Nói với Kiều Khiêm, Mẫn Mẫn là một cô gái rất tốt, đừng bỏ lỡ… đồ tôi để chỗ cậu ta có một cái thẻ, mật mã là sinh nhật cậu ta, bên trong có ít tiền… một nửa cho em tôi, một nửa làm quà mừng cho cậu ta…”

“Ừ.” Thẩm Đồ mỉm cười đáp lại.

“Nói với Lang Cửu, con trai tôi ấy, phải đề phòng chú Thẩm Đồ một chút, người này cha nó không nhìn thấu,” Từ Bắc liếc Thẩm Đồ một cái, “Chú Thẩm Đồ nói gì cũng không được dễ tin… còn nữa, bất kể lúc nào biến thân thì mẹ nó phải mặc đồ, đừng cứ lõa lồ chạy tới chạy lui…”

“Hết rồi?”

“Ừ, nhiêu đó thôi,” Từ Bắc thở dài một hơi, đầu dựa vào cửa sổ xe, cười khổ một tiếng, “Không đến chết thì không biết, hóa ra đời này lão tử sống cô độc như thế.”

Giao phó hậu sự xong, Từ Bắc cảm thấy nhẹ nhõm cả người, bắt đầu có hơi mơ màng, hắn điều chỉnh lại tư thế, chuẩn bị đón gió lạnh ngủ một hồi với hơi ấm còn sót lại trong lò ấp tay.

Nhưng Thẩm Đồ lại đột nhiên mở cửa xe, một trận gió bấc thốc vào, Từ Bắc
suýt nữa thở không ra hơi.

“Đến rồi,” Thẩm Đồ rất nhanh kéo cửa trước ra, tóm áo Từ Bắc xách lên, Từ Bắc bị lôi ra ngoài, vơ mấy cái lò ấp tay rơi ra đất, “Tỉnh chưa?”

“Tôi…” Từ Bắc mới nói được một chữ, đã cảm thấy trên người bị kéo căng, đồng thời hai chân không chút dự liệu rời khỏi đất, một hồi bi ai ập đến trong lòng hắn, sao người trầm ổn như Thẩm Đồ tính tình lại giống hệt thằng ngốc Lang Cửu vậy!

Cũng may thời gian Thẩm Đồ xách hắn di chuyển tốc độ cao rất ngắn, chỉ ném hắn xuống một cái hố tuyết bên cạnh đường nhỏ, Từ Bắc lúc này mới có thể bổ sung xong câu nói: “Tỉnh rồi…”

“Anh làm theo lời tôi nói,” Thẩm Đồ lấy súng hơi anh Bình làm cho từ trong áo ra ném đến cạnh Từ Bắc, “Lát nữa nhìn thấy có người qua đây, anh ở đây nổ súng, trừ Lâm Duệ, ngắm ai bắn cũng được.”

“Bọn họ ở đâu?” Từ Bắc bị biểu hiện nghiêm túc của Thẩm Đồ làm cho căng thẳng lên ngay, ôm súng lật người bò ra nền tuyết, cũng không để ý lạnh nữa.

“Mười phút sau sẽ ngang qua,” Thẩm Đồ đứng dậy, chuẩn bị đi sang bên kia đường, “Qua tầm mấy phút nữa, con trai anh gần như sẽ có thể ngửi được mùi của anh, lời anh nói cậu ấy cũng có thể nghe được, anh phải nói với cậu ấy không được tỏ ra hưng phấn.”

“Đợi đã… nếu tôi lầm bầm như vậy để Lâm Duệ nghe thấy thì làm sao.”

“Y không nghe thấy đâu, y là người.” Thẩm Đồ không giải thích gì thêm, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến phía dưới nền đường đối diện, Từ Bắc cầm súng ngắm về hướng y nửa ngày cũng không tìm thấy chỗ y nấp.

Sói con lại bị nhốt lại vào trong lồng sắt, chỉ là cái lồng lần này nhỏ hơn rất nhiều, có thể đặt vừa vào khoang sau một chiếc xe bán tải, xích sắt trên cổ cũng bị thu ngắn rất nhiều, chỉ đủ cho nó miễn cưỡng đứng dậy.

Trói buộc như vậy cùng với xe không ngừng xóc nảy khiến nó vô cùng khó chịu, nhưng cho dù giãy dụa thế nào, cũng không thể khiến xích sắt lỏng ra dù chỉ một phân, nó hổn hển nằm xuống, trong buồn bực pha lẫn chút thất vọng.

Tuy nhắm mắt nằm xuống, lỗ tai sói con vẫn luôn cảnh giác nhẹ nhàng chuyển động, đây là bản năng, trong hoàn cảnh mới các loại âm thanh đều sẽ khiến nó cẩn thận nghe kỹ một lượt.

Hơi thở của Từ Bắc chính lúc này thổi tới, sói con kéo xích sắt đứng bật dậy, khụt khịt mũi, cùng lúc đó, Lâm Duệ ngồi trong khoang xe quay đầu lại.

Sói con đối mắt với Lâm Duệ một hồi, lại ỉu xìu nằm phục xuống, nhắm mắt lại.

Lâm Duệ nhìn chằm chằm nó một hồi, chầm chậm quay đầu đi, nhìn con đường phía trước xe xuất thần.

Cùng lúc Lâm Duệ quay đầu, sói con nghe thấy tiếng Từ Bắc, một tiếng con trai mang chút run rẩy, suýt nữa khiến nó muốn phát điên đâm đầu vào lồng, nhưng sau đó lại nghe thấy một đoạn Từ Bắc nói rất nhanh: “Đừng để người ta phát hiện mày nghe thấy.”

“Bọn tao sẽ cứu mày ra, con trai mày ngoan ngoãn một chút, đừng kinh động người khác.” tiếng Từ Bắc rất khẽ, sói lại nghe rất chân thực, nó nhắm mắt lại nằm xuống không động đậy, hơi thở và tim đập đều trở nên dồn dập.

“Sao vậy?” Ban Đại Đồng có hơi rã rời, quay đầu nhìn một cái, không phát hiện có gì dị thường.

“Không có gì.”

Lúc Từ Bắc cảm thấy mình sắp cóng đến cắn phải lưỡi, thông qua kính ngắm nhìn thấy một chiếc xe bán tải.

Hắn ngắm vào kính chắn gió trước ghế lái, kẻ lợi hại như Lâm Duệ khẳng định sẽ không tự mình lái xe, Thẩm Đồ nói không được nổ súng với Lâm Duệ, vậy thì bắn vào lái xe đi, chỉ cần cự ly đủ gần, đạn thép cũng đủ xuyên qua thủy tinh, còn bắn được tới đâu, Từ Bắc cũng không thể đảm bảo.

Lòng bàn tay lại túa mồ hôi, rõ ràng biết mấu chốt thành bại cứu được sói con không phải là mình mà là Thẩm Đồ, Từ Bắc lại vẫn không khống chế được tâm trạng khẩn trương của mình, dùng sức rất lớn mới giữ vững súng ngắm chuẩn.

Mười mét, chín mét, tám mét…

Từ Bắc ngắm vào kính xe bóp cò súng, theo một tiếng vang lớn, kính chắn gió phía trước ghế lái xuất hiện vết rạn trông như mạng nhện.

Đệt, hỏa lực mạnh quá!

Từ Bắc nhìn thấy có hiệu quả, nhanh chóng trượt xuống xuôi theo nền đường, khom lưng chuẩn bị nấp trở lên xe. Đến lúc này hắn mới phát hiện Thẩm Đồ lại dặn dò sót một điểm qua trọng nhất, y không nói kế hoạch sau khi cứu được sói con, làm sao chạy thoát, làm sao hội họp.

Từ Bắc đột nhiên có chút bất an mơ hồ, cho dù mình nhất thời căng thẳng quá độ quên hỏi, nhưng Thẩm Đồ từ đầu đến cuối vẫn rất trấn định… nếu không phải Thẩm Đồ hồ đồ, vậy chính là y cố ý.

Thẩm Đồ không sắp xếp đường lui cho hắn.

Vì vấn đề góc độ, đạn thép cũng không bắn xuyên được kính, mà ghim ngay giữa lớp kính. Tài xế trong tình huống nơi hoang dã trời còn chưa sáng gặp bất trắc như vậy có phần hoảng sợ, một chân đạp phanh.

Xe còn chưa dừng lại hẳn, Lâm Duệ đã nhảy xuống xe, viên đạn bắn ra từ bên phải đường, chuyện dùng súng hơi bắn xuyên cửa sổ xe như này, chỉ có Từ Bắc mới làm ra được.

Y đang đi đi dọc theo phía phải đường qua đó tìm người, một bóng đen từ bên trái đường xông ra ngoài.

Lực chú ý của Lâm Duệ hoàn toàn đặt vào bên phải, hơn nữa đã bắt đầu di chuyển, đối với biến hóa đột ngột này, không thể kịp thời ra tay ngăn cản.

Lâm Duệ chỉ dùng khóe mắt quét đến cái bóng này, tốc độ nhanh ngoài dự liệu của y, trong lòng y đột nhiên trầm xuống, quay đầu lại.

Bóng đen chớp qua trên đỉnh lồng sắt chứa sói con, theo một luồn sáng màu đen, lồng nứt thành hai nửa, sói con liều mạng lắc đầu, muốn giãy ra khỏi dây xích còn đang vây khốn nó.

Bóng đen rơi xuống đầu xe, duỗi tay nắm dây xích trên cổ sói con.

“Thẩm Đồ?” tiếng Lâm Duệ truyền tới, mang vẻ kinh ngạc khó nhận ra.

Ngón tay Thẩm Đồ dùng chút sức, sợi xích trên cổ sói con đứt thành hai đoạn, y quay đầu lại nhìn Lâm Duệ, khóe miệng hửng lên một nụ cười: “Đã lâu không gặp.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện