*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Ba giờ sáng.
Liên Quân biết mình sắp chết.
Hơn nữa ông ta biết mình nhất định sẽ chết rất khó coi, bởi vì người sắp giết mình rất có kiên nhẫn dày vò mình.
Ví dụ như lúc này đây.
Liên Quân bị trói hai chân, đầu chúc xuống treo trên đèn chùm thủy tinh trong đại sảnh biệt thự nhà mình, đầu sưng như bóng rổ. Ông ta nhìn những quầng sáng đèn thủy tinh rải rác trên mặt đất, vì mắt tụ máu nghiêm trọng, những quầng sáng ông ta nhìn thấy đều phủ một lớp màu hồng nhàn nhạt.
“Đây không phải đèn thủy tinh bình thường… đây là thủy tinh thật sự… mỗi viên đều là… thủy tinh thiên nhiên…” Liên Quân thè lưỡi lẩm bẩm một mình, ông ta bị treo ngược ở đây rất lâu rồi, sự hiện diện của lưỡi đã bắt đầu ảnh hưởng đến hô hấp của ông ta.
Ông ta không biết mình còn phải tiếp tục tình trạng đau khổ cực đoan thế này bao lâu nữa, bởi vì người ngồi trên sô pha rộng rãi của nhà ông ta kia, dường như đã quên mất người trước mắt vẫn chưa chết.
Người này không phải người, đây là phán đoán của Liên Quân. Từ sau khi có tiền, tiền Liên Quân tiêu vào hệ thống bảo an của nhà mình có thể mua thêm hai căn biệt thự như vậy nữa, ngay vợ ông ta vào cửa cũng phải thông qua nghiệm chứng thân phận trước.
Nửa đêm dưới tình huống hệ thống bảo an bật hết, người này lại có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào nhà ông ta, treo ông ta đang mơ ngủ lên đèn chùm, mà ông ta là sau khi bị treo mới giật mình tỉnh dậy.
Sáu vệ sĩ huấn luyện chuyên nghiệp toàn bộ đều không thấy bóng dáng, cả căn biệt thự yên tĩnh như một ngôi nhà ma.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì,” Liên Quân muốn hoạt động cái cổ căng đến sắp nổ bung, không thành công, nói đúng hơn, chỗ duy nhất còn động đậy được trên người ông ta, chỉ có miệng ông ta, “Đồ tôi giấu ở đâu chỉ có tôi biết… nếu anh tiếp tục treo tôi thế này, lát nữa tôi chết rồi… thì sẽ không ai có thể nói với anh nữa…”
“Vậy thì nói đi.” người trên sô pha mở miệng, giọng này nghe qua có phần trống rỗng, Liên Quân cảm thấy màng nhĩ của mình có thể sẽ có vấn đề đầu tiên.
“Nói… cái gì…”
“Đồ ở đâu.” người này nói không nhanh không chậm, như thể lúc này y đang uống trà chiều với Liên Quân.
“Đồ… gì…” Liên Quân hỏi một câu dư thừa, đương nhiên ông ta biết người này muốn cái gì, nhưng ông ta không thể nói, cho dù chết ngay bây giờ, thứ này ông ta cũng sẽ không giao cho bất cứ ai.
“Ông biết tôi đang nói gì mà.”
“Anh… giết tôi đi… nếu tôi muốn nói… nói lâu rồi…”
Người kia đứng dậy khỏi sô pha, chậm chạp bước tới trước mặt Liên Quân, khom lưng nhìn vào mặt ông ta, qua một lúc mới cười cười: “Ông mở ra xem rồi à.”
Liên Quân cắn cắn răng, ông ta đã không định nói nữa, ông ta biết mình nói hay không nói đều không tránh khỏi cái chết.
Thực ra cho dù nói ra có thể không chết, ông ta cũng sẽ không nói, thứ đó, ông ta thà chết, cũng không muốn nói ra tung tích.
“Có vẻ là xem rồi, không thì cũng không thể không sợ chết như vậy,” người kia cười nhẹ nói một câu, “Vậy thì… tạm biệt.”
Liên Quân giãy dụa nhìn người này một cái, đây là cái nhìn sau cùng.
Ông ta thấy người này xem như có một gương mặt tuấn lãng, đáng tiếc một vết sẹo thật dài khiến gương mặt thoạt nhìn có chút thần thái hung ác quỷ dị.
Đáng tiếc, Liên Quân nhắm mắt lại, đáng tiếc.
Giang Việt vác túi lớn gõ cửa, vừa gõ còn vừa nhỏ tiếng hát: “Tiểu Cửu Nhi ngoan ngoãn mở cửa ra…”
Lang Cửu mở cửa cho cậu ta, Giang Việt hơi bất ngờ, bình thường đều là Từ Bắc mở cửa, cậu ta vào nhà nhìn một vòng, phát hiện Từ Bắc không ở nhà, đây vẫn là lần đầu tiên. Trước đây Từ Bắc ra khỏi nhà đều sẽ đợi cậu ta đến rồi mới đi, như thể không yên tâm để Lang Cửu ở nhà một mình, vì chuyện này mà còn bị Giang Việt cười nhạo đến mấy lần.
“Từ Bắc đâu, lại chịu để cậu ở nhà một mình,” Giang Việt bỏ túi xuống sô pha, phát hiện tâm trạng Lang Cửu hơi xuống dốc, “Sao vậy? Có phải cậu lại chọc anh ấy… lại nói chú hai đúng là nói cáu liền cáu…”
“Anh nói ra ngoài, không cho tôi theo,” Lang Cửu ỉu xìu kéo kéo túi của Giang Việt, “Quà đâu?”
“Quà không đưa cậu lúc này được,” Giang Việt che túi, cười hất tay Lang Cửu ra, “Tôi nói cậu này, quà sinh nhật ấy mà, đều là buổi tối lúc ăn bánh kem mới lấy ra, đều được gói kỹ, sau đó cậu sẽ bóc từng cái ra xem, rất thú vị.”
“Ừm.” Lang Cửu vẫn có hơi ủ rũ.
Tối qua Từ Bắc mắng cậu một trận xong thì ra ngoài, buổi tối quay về cũng mặc kệ cậu, ăn cơm xong thì lầm lì đi ngủ, lúc Lang Cửu buồn ngủ cũng không dám lên giường, sợ Từ Bắc đạp cậu xuống, vì vậy phiền muộn rúc trên sô pha cả đêm. Sáng sớm lúc Từ Bắc ra ngoài vẫn lạnh nhạt với cậu, không nói năng gì, cũng không nói bao lâu thì về.
Lang Cửu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lời Từ Bắc nói cậu nghe như hiểu như không, chỉ biết mình đã làm sai rồi, nhưng cụ thể sai ở đâu, Từ Bắc cũng không nói, cậu vẫn không dám hỏi.
“Việt ngoan,” Lang Cửu nhìn Giang Việt đang cầm bút viết những bài điền vào chỗ trống chuẩn bị cho cậu làm, “Trộm đồ là gì?”
Bút của Giang Việt hơi ngừng, quay đầu qua, rất kinh ngạc nhìn cậu: “Ai trộm đồ? Cậu trộm đồ?”
Lang Cửu nhìn phản ứng này của Giang Việt, đã biết chuyện hôm qua mình lấy ví tiền của Từ Bắc là chuyện rất không tốt, cậu ngả người ra sô pha, rất tốn sức vừa khoa tay múa chân vừa lắp bắp kể lại với Giang Việt một lần, lại bắt chước câu của Từ Bắc: “Rất khốn nạn.”
“Ế ế ế, Cửu ngoan không được nói tục, ‘khốn nạn’ để anh cậu nói được rồi, cậu đừng học,” Giang Việt ngồi xuống bên cạnh Lang Cửu, vỗ vỗ vai cậu, “Không ngờ chú hai đúng là… chuyện này cậu đừng học theo nữa, biết chưa, đây thật không phải chuyện tốt gì để học, có điều cho dù Từ Bắc là người thế nào, đều không nói hai lời với cậu, cậu không được khiến anh ấy khó chịu hiểu không?”
Giang Việt nhìn ánh mắt có phần hoang mang của Lang Cửu, dùng ngôn từ đơn giản dễ hiểu hết mức giải thích một lượt với cậu “Quân tử yêu tài, lấy cũng có đạo”, trong lòng mắng Từ Bắc một trăm lần, loại chuyện này giận Lang Cửu một trận thì giải quyết được sao, không có chút kiên nhẫn nào cả, còn không biết ngại làm cha người ta…
Giang Việt giảng giải cho Lang Cửu nửa ngày, cuối cùng cậu cũng coi như hiểu, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, vì vậy rất tự giác lấy vở bắt đầu điền vào chỗ trống, điền được một nửa nhớ tới một chuyện cậu cắn bút nhìn Giang Việt: “Cái gì gọi là kỹ thuật?”
“Kỹ thuật? Vậy phải xem là nói kỹ thuật gì,” Giang Việt cầm cốc rót nước cho mình, “Cậu nghe được ở đâu?”
“Từ Bắc nói tôi kỹ thuật không tốt.” Lang Cửu tiếp tục cắn bút.
“… lời này nghe kỳ quặc thế, tại sao nói cậu kỹ thuật không tốt?”
“Lúc hôn anh ấy…”
Giang Việt sặc ngụm nước, ho nửa ngày mới ghìm được mặt đỏ bừng nhoài ra bàn, lắc vai Lang Cửu: “Cậu nói cái gì?”
“Đập trúng răng, anh ấy nói kỹ thuật không tốt,” Lang Cửu rất nghiêm túc trả lời, lại vẻ mặt ham học truy hỏi, “Kỹ thuật là gì?”
Giang Việt cảm thấy mình làm gia sư thế này thu phí tuyệt đối là quá thấp, ngày nào cũng phải đối mặt với những câu hỏi độ khó cao này khiến cậu ta khóc không ra nước mắt. Cậu ta cắn cắn răng, Từ Bắc đã nói, nó hỏi gì thì cậu đáp nấy, vậy cứ làm theo lời anh ta là được: “Cậu lấy MP4 của tôi ra đây, tôi nói cậu nghe.”
Lang Cửu vừa nghe tới MP4 thì nhíu mày, cậu ghét nhìn thấy những thứ bên trong, nhưng vẫn đi lấy.
Giang Việt chọn phim có nhiều khúc dạo đầu mở ra cho cậu:
“Nhìn thấy không, đây gọi là… khụ, hôn môi… là cái mà, ừm… lưỡi thò vào… á, xem đi, ừm… răng không được chạm vào răng người ta… kỹ thuật này ấy mà… há, có nghĩa là… tóm lại… có thể khiến đối phương thoải mái chính là kỹ thuật tốt… cậu đập cả vào răng chắc chắn là kỹ thuật không tốt… ây dà, giết tôi đi…”
“Đây là phụ nữ,” Lang Cửu nhắc nhở cậu ta, “Từ Bắc không phải phụ nữ.”
“Những chuyện này nam nữ đều như nhau…” Giang Việt cởi áo khoác, lau lau đầu mình, toàn là mồ hôi.
Lúc Từ Bắc cầm điện thoại di động mua cho Lang Cửu bước vào cửa, nhìn thấy Lang Cửu đang ôm MP4 xem rất nghiêm túc, hắn ngây ra một lát, chỉ vào Giang Việt: “Con mẹ nó cậu đang dạy học hay đang giở trò đồi bại?”
“Chú còn nói tôi!” Giang Việt vừa nhìn thấy Từ Bắc, nước mắt cũng sắp chảy xuống, nhào đến tóm lấy Từ Bắc lôi vào phòng ngủ, “Chú vào đây, tôi sống không nổi nữa rồi, tôi muốn tăng lương!”
“Ý gì đây?” Từ Bắc ngơ ngác nhìn cậu ta đóng cửa phòng ngủ lại.
“Hai người cũng KISS luôn rồi, sau này những chuyện này tốt xấu gì chú cũng phải giải thích cho cậu ấy đi, đừng cứ để tôi giải thích nữa, đây không phải lấy mạng tôi sao, tôi lo dạy chữ dạy nói chuyện, cả hôn hít cũng để tôi giới thiệu thuyết minh có phải có hơi thiếu nhân đạo quá không!” Giang Việt liên thanh oán giận, chỉ thiếu khóc lóc kể lể.
“Cái đệt!” Từ Bắc liền cứng người, trên mặt nóng bừng, đồ ngốc! Quả nhiên là đồ ngốc! Đến chuyện này cũng dám nói với Giang Việt!
“Chú hai, dù sao tôi cũng nhận chỉ thị của chú nói với cậu ấy, xảy ra chuyện chú đừng tìm tôi…” Giang Việt nói xong thì mở cửa phòng ngủ thót ra phòng khách, “Đây là chú tự tìm lấy…”
“Cái đệt cha cậu!” Từ Bắc nóng nảy, xông ra phòng khách cướp lấy MP4 của Lang Cửu, “Đừng xem nữa, xem cái cứt ấy đệt mợ, con trai à mày không phải não ngắn thôi đâu, con mẹ nó mày không có tí não nào luôn!”
Bệ Nhã ôm một túi giấy cực lớn trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn thấy Lang Cửu đang bò ra bàn khắc khổ học hành, Từ Bắc và Giang Việt ngồi trên sô pha vẻ mặt nghiêm túc xem mua sắm qua ti vi.
“Chỉ cần 998, 998!” Bệ Nhã hô lên, khiến hai người trên sô pha giật mình, lúc này mới cười hì hì chỉ chỉ túi giấy, “Rất nhiều đồ tốt, cần thiết cho tiệc sinh nhật.”
“Em muốn làm gì?” Từ Bắc ghé lại nhìn thử, bên trong trừ mấy chai rượu, còn có một đống lớn giấy màu, đèn màu linh tinh lang tang.
“Trang trí, mấy người không cần lo, em làm hết.” Bệ Nhã cười lấy đủ thứ ra.
“Tôi giúp chị.” Giang Việt đứng dậy.
Từ Bắc nói đây là lần đầu tiên Lang Cửu đón sinh nhật, Bệ Nhã cảm thấy nên làm long trọng một chút, Từ Bắc và Giang Việt đều không có kinh nghiệm gì về mấy việc này, Bệ Nhã từ hồi tiểu học đã thích tổ chức hoạt động trong trường, làm những việc này rất thành thạo, cô định làm cho Lang Cửu một tiệc sinh nhật ấn tượng sâu sắc.
Thấy Bệ Nhã bắt đầu trang trí trong nhà, Từ Bắc nói thật rất cảm động, nếu là bình thường, mấy đứa nhỏ như Bệ Nhã và Giang Việt, hắn căn bản sẽ không có giao tình gì với bọn họ, quá lắm là chạm mặt chào hỏi, tuyệt sẽ không có thâm giao gì. Bây giờ vì Lang Cửu, hắn lại như thành bạn thân của hai cô cậu ngốc này, cảm giác rất lạ lùng.
Nhưng ít nhất trong nhà rất náo nhiệt.
Từ Bắc liếc mắt nhìn Lang Cửu, cậu cũng rất có định lực, mặc dù tràn đầy hiếu kỳ với những thứ Bệ Nhã mang tới, nhưng Giang Việt nói làm xong đề mới được đi xem, cậu cũng đành tĩnh tâm ngoan ngoãn vùi đầu giải đề.
Đây là đứa trẻ đơn thuần, Phật tổ phù hộ tuyệt đối đừng bị mình ảnh hưởng.
Từ Bắc chống thái dương nhìn Bệ Nhã và Giang Việt bận rộn trèo lên trèo xuống, hắn chỉ hy vọng Lang Cửu sau này giống như hai đứa trước mắt là được, học hành đọc sách gì đó không nói, ít nhất có thể là người bình thường, lúc nên cười thì cười, lúc nên vui thì vui, lúc không vui cũng không cần kiềm nén…
“Bánh kem khi nào mới lấy?” Lang Cửu nghiêng đầu nhỏ tiếng hỏi hắn.
“Chiều,” Từ Bắc lấy hóa đơn ra đặt trước mặt Lang Cửu, chỉ vào chữ trên đó, “Mày xem trên này viết, ba giờ, ba giờ chiều này đi lấy bánh kem là được.”
Lang Cửu rất hài lòng cười cười, cầm tờ giấy nhìn nửa ngày.
Điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Từ Bắc vỗ vỗ đầu Lang Cửu, xoay người đi vào phòng ngủ. Điện thoại Kiều Khiêm gọi tới, không cần nghĩ, Từ Lĩnh sắp đến rồi, Kiều Khiêm chắc chắn phải báo cáo tình hình bất cứ lúc nào.
“Ngày mai em mày đến đó, đến lúc đó tao tiễn nó ra nhà ga,” Kiều Khiêm do dự giây lát, “Vốn tao bảo nó báo với mày một tiếng, để mày đi đón nó, cơ mà nó nói dẫn theo bạn gái, không cần mày đón…”
“Bạn gái?” Từ Bắc sững người, lại có cả bạn gái rồi?
“Ừ, tao cũng chưa từng gặp, lúc tiễn nó chắc sẽ gặp được, đến lúc đó tao xem thử rồi nói với mày.”
“Biết rồi,” Từ Bắc đột nhiên không còn tâm trạng, Từ Lĩnh còn có bao nhiêu chuyện sẽ để người khác chuyển lời cho hắn nữa, hắn nghĩ đến những chuyện này thì cảm xúc có hơi phức tạp, lơ đễnh đáp một câu, “Còn chuyện gì khác không?”
“Đúng rồi, hôm nay Định Xuyên xảy ra chuyện lớn,” giọng điệu Kiều Khiêm có chút hưng phấn, “Biết gì không, Liên Đại Pháo chết rồi.”
Liên Quân chết rồi.
Thông tin nội bộ Kiều Khiêm lấy được là vậy, vợ con Liên Quân cùng với sáu vệ sĩ tùy thân toàn bộ bị người ta cắt cổ, Liên Quân bị người ta treo ngược lên đèn chùm trong biệt thự nhà ông ta, nửa thân trên tụ máu nghiêm trọng sau đó dùng ống thép dài mảnh cắm vào cổ, rút hết máu toàn thân ông ta.
“Tổng cộng năm cây, giống như suối phun vậy.” Kiều Khiêm bổ sung.
Từ Bắc cúp điện thoại rồi cảm thấy tay mình cũng rét run, Liên Quân chết rồi, bị diệt môn rồi.
Kẻ thù của Liên Quân chắc chắn không ít, nhưng cả Định Xuyên ai cũng biết, nhà ông ta canh phòng còn nghiêm mật hơn nhà tù hiện đại hóa, thế mà có thể trong một đêm bị người ta giết sạch…
Hắn cầm điện thoại, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Lão khốn kiếp nói đồ bán cho Liên Quân rồi.
Rốt cuộc là thứ gì?