*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Người ngồi bên bờ sông ngắm nghía phi tiêu trong tay, vén mũ trên đầu ra, chậm rãi đứng dậy, đây là một người xem ra tuổi không lớn, sói con không phân rõ được tuổi người, chỉ có thể phán đoán gã có vẻ xấp xỉ Giang Việt.
Sói con cảnh giác theo dõi động tác của gã, lúc này nó không cách nào chạy được, nó không biết tốc độ của người này, không biết một khi mình nhúc nhích lộ ra sơ hở có bị phi tiêu của gã bắn trúng không.
Ghét người này, ghét người không có tóc.
Trong cổ họng sói con phát ra tiếng gầm thấp, lông trên lưng đều dựng lên, lỗ tai nhẹ nhàng chuyển động, trên người tên đầu trọc này không có mùi, nhưng nó vẫn cảm nhận được sát khí theo bản năng.
Nó có hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên nó đối diện với kẻ địch mạnh, nó không biết nên chủ động tấn công hay tìm kiếm kẽ hở trong lúc đối phương tấn công, móng vuốt sói con dùng sức lên mặt băng, lực ma sát trên mặt băng không đủ, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của mình.
“Mày đang nghĩ gì? Chó con?” Đầu Trọc cười rất ấm áp, “Có phải quá trơn không, anh có thể đợi mày lên bờ…”
Câu này của Đầu Trọc còn chưa nói xong, chân sau sói con đột nhiên giậm nhảy lên, nó nhân cơ hội lúc gã đầu trọc nói chuyện có thể phân tâm, mục tiêu là cổ tay trái cầm phi tiêu của gã.
Lần vồ này sói con dùng hết sức lực, nó không biết gã đầu trọc nhanh cỡ nào, nó chỉ có thể dùng hết sức lực.
Sói con vụt tới như một tia điện xẹt màu trắng, khóe miệng Đầu Trọc nổi lên một nụ cười, chẳng những không tránh né, ngược lại tay trái cầm phi tiêu đối diện nó đưa ra ngoài.
Sói con rất thoải mái cắn được cổ tay trái gã, nhưng cùng lúc này trong lòng nó đột nhiên lại có phần hoảng hốt.
Cổ tay người này thế mà cắn không vào, nơi tiếp xúc với răng thậm chí cấn đến hơi đau.
“Chó con, mày còn non lắm.”
Giọng Đầu Trọc mang tiếng cười vang bên tai nó, khóe mắt sói con nhìn thấy trên tay phải Đầu Trọc đã có thêm một con dao nhỏ rất ngắn, mũi dao đang đâm tới đây.
Sói con có thể phán đoán được quỹ tích của mũi dao, đích đến là vị trí tim của nó.
Nhưng nó đã không còn cơ hội tránh né nữa, quán tính khiến nó không còn động lực để tránh sang hai bên.
Nụ cười của Từ Bắc lướt qua trước mắt nó, muốn về nhà quá…
Lão đại vẫn luôn nói con sói tuyết này quý giá thế nào, cho dù hủy đi cũng không được để rơi vào tay Thẩm Đồ, không ngờ lại dễ dàng mắc câu như vậy, tấn công không có bài bản hoàn toàn tuân theo bản năng, lúc Đầu Trọc đâm dao vào tim sói con có hơi thất vọng.
Quá dễ dàng, tuy nói tốc độc và phản ứng cũng không tồi, nhưng ngoài ra gần như cũng không có bản lĩnh gì khác.
Cùng lúc mũi dao đâm vào da sói con, một bóng đen từ bên cạnh xẹt tới.
Trong lòng Đầu Trọc liền trầm xuống, không đợi gã có thêm suy nghĩ nào khác, tay cầm dao đã bị mạnh mẽ húc ra, đồng thời một cơn đau đớn kịch liệt từ mu bàn tay truyền tới.
Sói con bị húc ngang ra ngoài, ngã xuống mặt băng lại trượt ra mười mấy mét mới dừng lại. Nó nhảy lên khỏi băng, giũ giũ lông, da ngực bị cắt rách rướm máu, theo động tác giũ lông của nó rắc mấy giọt máu nho nhỏ lên mặt băng.
Bóng đen húc nó ra chắn giữa nó và Đầu Trọc.
Là một con sói đen.
Đầu Trọc nhìn nơi bị răng sói đen quẹt rách trên tay mình, sâu đến thấy xương, do tốc độ quá nhanh, máu còn chưa chảy ra ngoài, da thịt lộ ra có phần trắng tái.
“Đệt,” Đầu Trọc nhìn chằm chằm sói đen đang chầm chậm đến gần gã, có hơi căm tức, con sói đen này rõ ràng khó nhây hơn con sói tuyết nhỏ kia nhiều, khác biệt lớn nhất là ánh mắt của sói đen, đây không phải là thứ gã có thể đối phó khi đang bị thương, ánh mắt của gã rơi trên vết sẹo trên mặt sói đen, khóe miệng giật giật, “Chẳng qua là một tên phản bội, cũng kiêu ngạo như vậy.”
Sói đen ngẩng ngẩng đầu, phát ra một tiếng tru khiến người ta lạnh lòng, móng trước nâng lên, nện mạnh xuống băng, trong nháy mắt vụn băng tung tóe, mặt băng nứt ra một vết nứt mảnh, lan thẳng đến dưới chân Đầu Trọc.
Đầu Trọc nhảy lên bờ đằng sau, hung hăng nhìn sói đen một cái, xoay người xông vào rừng cây bên cạnh.
Thẩm Đồ, lần sau gặp được mày nhất định sẽ không phải kết cục như vậy.
Tất cả kẻ phản bội đều nên thanh trừ khỏi thế giới này.
Sói con thấy Đầu Trọc biến mất trong rừng cây, thở phào một hơi, cơn đau ở ngực bắt đầu xộc tới nó, nó có hơi khó hiểu, vết thương nhỏ như vậy sao lại đau đến thế.
Nó cúi đầu nhìn nhìn, máu cũng không chảy quá nhiều, chỉ là lông xung quanh hơi nhớp.
Sói đen đi về phía nó, nó ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy vết sẹo trên mặt sói đen, là Thẩm Đồ.
Thẩm Đồ đến rồi.
Sói con muốn bước tới, nhưng vừa nhấc chân lên trước mắt liền tối sầm, cắm đầu xuống đất.
Lúc Từ Bắc về đến nhà, Giang Việt và Bệ Nhã vẫn chưa về, hai người không biết đã đi đâu tìm người.
Bệ Nhã rất khẩn trương, cứ hô phải báo cảnh sát, nói là cậu bé ngốc nghếch như Lang Cửu ra ngoài sẽ bị người ta bắt mất… Giang Việt nhắc nhở cô mấy lần thời gian mất tích chưa đủ dài, cô mới tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ này.
Từ Bắc nghiêng người nằm trên sô pha, vừa nãy ra ngoài dạo lung tung không mục đích một vòng, bây giờ bình tĩnh lại, cơn đau đã bị phân tán sự chú ý lần nữa xộc tới, hắn cảm thấy chỗ nào cũng không ổn, lăn qua lộn lại đè đến đâu cũng đau.
Điện thoại trong túi vang lên, gần như từ tiếng chuông điện thoại đầu tiên vang lên Từ Bắc đã móc điện thoại trong túi ra ấn nghe, thậm chí cũng chưa nhìn rõ số điện thoại gọi đến: “Alo?”
“Anh có nhà không.” giọng của Thẩm Đồ.
“Có.”
“Hai phút sau tôi đến nhà anh.”
“Anh ở An Hà? Sao anh biết nhà tôi ở đâu?” Từ Bắc rất kinh ngạc, tiếp theo thì la lên, “Có phải anh tìm được Hồ Hồ không!”
Thẩm Đồ không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, Từ Bắc cầm điện thoại ngẩng ra một lúc, nện xuống sô pha: “Đệt, chọn lúc thế này giả ngầu, làm màu cái con mẹ anh chứ…”
Từ Bắc có hơi đứng ngồi không yên, không chỉ vì đau, cũng vì không biết sói con bây giờ rốt cuộc tình hình thế nào, cũng may Thẩm Đồ nói hai phút thì đúng là hai phút.
Lúc Từ Bắc mở cửa, Thẩm Đồ xách một cái túi lớn đứng ngoài cửa nhà hắn, Từ Bắc vừa thấy cái túi này trong lòng soạt một cái lạnh đi, hắn lùi một bước để Thẩm Đồ vào nhà, nhìn Thẩm Đồ đặt túi xuống đất, trong lòng rất muốn đi sang mở ra nhìn xem, lại không có dũng khí.
“Đây là cái gì?” hắn chỉ vào cái túi không chút động tĩnh trên đất, ngón tay cũng hơi run rẩy.
“Hồ Hồ của anh.” Thẩm Đồ nhàn nhạt đáp, khom lưng xuống kéo khóa kéo trên túi ra.
Một quả cầu lông lộ ra ngoài, sói con nhắm mắt nằm yên tĩnh trong túi không hề động đậy.
Chân Từ Bắc liền nhũng ra, suýt nữa khuỵu xuống đất, hắn nhào tới lôi sói con ra khỏi túi, nhìn thấy vết máu trên ngực sói con, hắn suýt nữa thì cắn Thẩm Đồ, giọng run rẩy dữ dội: “Chết rồi? Chuyện gì thế này! Con mẹ nó chuyện gì vậy!”
“Tôi nói nó chết chưa?” Thẩm Đồ nhíu mày né tránh, “Người để nó một mình chạy ra ngoài là anh, anh rống cái gì với tôi.”
“Chưa chết?” Từ Bắc ngẩng ra một lúc, ôm sói con muốn bế lên sô pha, không thành công, hắn chỉ đành đặt sói con trở lại đất, véo véo lỗ tai nó, kêu khẽ mấy tiếng Hồ Hồ, lại ngoẹo đầu nhìn Thẩm Đồ, “Vậy đây là chuyện gì!”
“Ngất thôi, vết thương đó không đáng ngại, một lát sẽ lành lại,” Thẩm Đồ ngồi xuống sô pha, đánh giá căn hộ một chút, “Mấy ngày này nó sẽ tương đối suy nhược, nghỉ ngơi nhiều, đừng cho nó biến thành hình người.”
“Ừm,” Từ Bắc lại lật lật lông sói con, “Vết thương này không cần bôi thuốc sao? Rất sâu đấy…”
“Không cần, tự nó sẽ lành lại, cũng không để lại sẹo, yên tâm đi.”
“Ý anh là sói các người đều ngầu à,” Từ Bắc nhíu mày, lần đầu tiên hắn nhìn thấy sói con mềm nhũng lại hoàn toàn mất hết tri giác, trong lòng rất không rõ tư vị, ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng, “Nếu thật sự không để lại
sẹo… sẹo trên mặt anh làm sao mà có?”
Thẩm Đồ nâng mắt lên nhìn nhìn hắn, trên mặt thoáng qua chút đau khổ, nhưng rất nhanh đã đổi thành nụ cười: “Tôi đi đây, nhớ lời tôi nói, bảo nó nghỉ ngơi nhiều, đừng cho nó chạy loạn nữa.”
“Anh cứ vậy đã đi rồi?” Từ Bắc không nhúc nhích, ngồi trên đất nâng đầu sói con.
“Ừ, tôi phải về Định Xuyên đây, có chuyện lại gọi điện cho tôi nhé.”
Thẩm Đồ không muốn chậm trễ thời gian, vốn dĩ cảm thấy An Hà tuyệt đối an toàn, sói con ở đây chí ít tạm thời sẽ không có nguy hiểm, không ngờ nhanh như vậy đã có chuyện, y phải lập tức về Định Xuyên.
Về Định Xuyên tìm Lâm Duệ.
Từ Bắc nằm trên sô pha hai tiếng, nửa thân người đều tê dại, cuối cùng nhìn thấy quả cầu lông trên sàn nhà nhích một cái. Hắn nhảy dựng khỏi sô pha, nửa người trên trong trạng thái tê dại có thể thân thủ nhanh nhẹn như vậy, chính hắn cũng có phần thán phục.
“Hồ Hồ?” Từ Bắc nhéo nhéo lỗ tai sói con, sói con phản ứng với nhéo tai mạnh mẽ nhất, mỗi lần Từ Bắc nhéo hoặc bóp lỗ tai nó, nó đều sẽ liều mạng hất đầu tránh đi.
Sói con hừ hừ một tiếng, búng búng lỗ tai, mở mắt ra.
Mặt Từ Bắc có phần mơ hồ, nhìn không rõ, sói con trừng mắt nửa ngày cuối cùng mới xác định được sự thật Từ Bắc ở ngay trước mắt nó. Từ Bắc vẻ mặt nghiêm túc nhìn nó, không có nụ cười, lại cũng không có loại lạnh nhạt tối qua.
Điều này khiến nó rất vui, về nhà rồi, Từ Bắc lúc này không nổi giận, nó chống chân trước thò đầu tới liếm một cái lên tay Từ Bắc.
“Đứng dậy được chưa?” tay Từ Bắc duỗi đến dưới bụng sói con giúp nó vận sức.
Sói con ngửa ngửa đầu, đứng dậy, rũ rũ lông, có vẻ tinh thần khôi phục không ít, Từ Bắc vạch lông ngực nó ra, phát hiện vết thương đã liền lại: “Vẫn đúng là… sẹo kia trên mặt Thẩm Đồ chắc do Đồ Long Đao chém ra quá…”
Sói con không biết Từ Bắc đang nói cái gì, nó cũng không muốn cố nghe, dù sao nó cũng biết Từ Bắc không mắng nó. Nó cẩn trọng dựa lại người Từ Bắc, đầu cọ lên cánh tay Từ Bắc, bây giờ nó rất muốn vùi đầu vào lòng Từ Bắc, nhưng không dám.
“Không sao rồi chứ?” Từ Bắc đẩy sói con ra, đứng dậy đi vào phòng ngủ, “Lên giường ngủ đi, Thẩm Đồ nói mày phải nghỉ ngơi, cũng không biết rốt cuộc mày gặp phải chuyện gì nữa… còn nữa, mấy ngày này ngoan ngoãn chút, cứ duy trì hình dạng chó lớn là được rồi.”
Sói con lẳng lặng theo sau lưng Từ Bắc, ánh mắt có hơi ảm đạm, tuy Từ Bắc không nổi giận cáu gắt với nó, nhưng rõ ràng đã khác trước kia, sói con lúc này hết sức hy vọng Từ Bắc đạp nó một cái hoặc kéo lỗ tai nó mắng một trận, nhưng đều không có.
Từ Bắc đùn chăn trên giường sang một bên, nói câu lên đi, liền xoay người ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, để lại sói con một mình trong phòng ngủ. Sói con ngẩng ra với cửa một hồi, cuối cùng xác định Từ Bắc thật sự sẽ không vào nữa, mới rầu rầu nhảy lên giường.
Đầu tiên nó nầm sấp trên gối đầu của mình, lại lê đến gối đầu của Từ Bắc, mũi vùi trong gối, mùi của Từ Bắc bao trùm đến, nó nhắm mắt lại.
Cho dù thế nào, cuối cùng cũng về nhà rồi.
Từ Bắc nằm trên sô pha gọi điện thoại cho Giang Việt: “Tìm được Lang Cửu rồi, ở nhà một người bạn của tôi, qua mấy ngày nữa mới về được.”
“Tôi ngất mất, sợ chết người đấy có biết không, bạn gì của chú mà thiếu ý tứ vậy, cũng không biết gọi điện thoại nói với chú một tiếng…” Giang Việt nghe giọng có vẻ cóng quá mức.
“Cậu và Bệ Nhã ở cùng nhau sao? Mau về đi, hai ngày này không cần đến dạy, nó về rồi tôi lại thông báo cho cậu.” Từ Bắc nhíu nhíu mày, đệt, mông đau, có phải nên đi mua ít thuốc không?
“Chú hai, thật sự không sao chứ? Thế tại sao sáng sớm chú đánh tôi một quyền?” Giang Việt cuối cùng cũng có cơ hội hỏi vấn đề cậu băn khoăn cả ngày.
“Thể dục buổi sáng.”
Từ Bắc gọi điện cho Bệ Nhã xong, quyết định ra ngoài mua ít đồ ăn, hôm qua nấu nhiều món như vậy, thế mà hôm nay đến cọng hành cũng chẳng còn.
Lúc đóng cửa nhà, hắn nghĩ, đi mua tuýp thuốc kháng viêm đi… đau muốn chết.
Mình vậy mà không đuổi sói con ra khỏi nhà, hắn lại nghĩ, đúng là khốn nạn, nhìn thấy bộ dạng dở sống dở chết của nó mình lại mềm lòng.
Lúc Bệ Nhã về tới đứng dưới lầu nhìn nhìn cửa sổ nhà Từ Bắc, rèm cửa kéo ra, Từ Bắc về rồi. Cô nhẹ nhàng chạy lên cầu thang, áp tai lên cửa nhà nghe ngóng, không có tiếng động gì, lại ra ngoài rồi?
Không nghe thấy động tĩnh của Lang Cửu, cô nhíu nhíu mày, xoay người mở cửa nhà mình đi vào.
Từ Bắc đứng trong nhà thuốc, mồ hôi cũng sắp chảy xuống.
“Thuốc kháng viêm à, dùng ngoài dùng trong đều có…” nhân viên chống tay lên quầy nhìn hắn.
“Dùng ngoài.”
“Vậy dùng thuốc thoa kháng viêm, đau chỗ nào, thuốc thoa cũng phân ra rất nhiều loại…”
Từ Bắc suýt nữa muốn xoay người đi ra, cân nhắc lại quả thực có hơi quá khó chịu, lại hạ quyết tâm cả đời này sẽ không bao giờ xuất hiện ở nhà thuốc này nữa, hắn cắn cắn răng: “Trĩ.”
“Trĩ à, vậy dùng thuốc thoa trĩ đi.”
“Trĩ rách rồi,” nước mắt Từ Bắc cũng sắp rơi xuống, một tay vỗ lên mặt quầy, “Đừng phí lời, tức tốc mang thuốc thoa kháng viêm ra đây.”
Lúc ra khỏi nhà thuốc đầu Từ Bắc cũng ngại ngùng ngoái lại, cứ cảm thấy ánh mắt của nhân viên quét theo sau lưng hắn, trĩ làm sao lại rách chứ… đệt, nếu không phải Thẩm Đồ nói sói con bây giờ cơ thể suy nhược, hắn thật muốn quay về tẩn cho nó một trận! Xách lên ném ra cửa sổ con mẹ nó mới hả giận!
Từ Bắc vừa hung tợn tưởng tượng cảnh hắn trừng trị sói con, vừa hung hăng thò tay vào túi lấy thuốc lá, vì quá say sưa, lúc ngón tay chạm phải điện thoại trong túi, điện thoại đột ngột run lên, khiến hắn sợ như bị cắn một cái rút tay ra giũ giũ.
“Đệt!” hắn lấy điện thoại ra, nhìn một cái, hiển thị gọi đến là một số điện thoại xa lạ, trong lòng hắn giật giật ấn nút nghe, “Alo?”
“Từ Bắc.” tiếng Từ Lĩnh truyền tới, vẫn lãnh đạm như trước.
“Hả, số mới của em?” Từ Bắc dù đã đoán được có thể là Từ Lĩnh, lại vẫn rất bất ngờ.
“Mấy tháng em ở An Hà dùng số này,” Từ Lĩnh hơi ngừng, “Anh có rảnh không, buổi tối ra ngoài ăn cơm.”
Tác giả: Hai anh em sắp gặp mặt rồi, nhưng Hồ Hồ thì làm sao đây…