Sự Tái Sinh Của Long Thần

Chương 25


trước sau


~~~POV Lila~~~

Chúng tôi tiếp tục chuyến đi săn trong vui vẻ. Tôi đảm nhận việc giải quyết các con quái cấp B trở lên, còn anh Gug thì giải quyết các con quái từ cấp F đến cấp C. Chúng tôi sẽ chia ma thạch săn được theo tỉ lệ 7:3.

Ví dụ như khi tôi săn được 10 viên ma thạch (cấp B trở lên theo như phân công nhiệm vụ), tôi sẽ lấy 7 viên và anh Gug lấy 3 viên. Tương tự với anh Gug, nếu anh ấy săn được 10 viên ma thạch (cấp F đến C) thì anh ấy lấy 7 còn tôi thì 3. Tuy việc này sẽ khiến tôi bị lỗ nhưng chẳng sao cả, tôi làm vì thấy nó vui thôi~(Tác: lỗ thế nào thì mấy bạn tự nghĩ)

Chúng tôi đi săn cùng nhau rất vui vẻ, mặc cho tốc độ của tôi bị anh Gug kéo xuống. Cơ mà vì hôm nay là ngày hên của tôi nên không cần đi nhanh cũng gặp quái cấp cao trên đường (Tác: chỉ "hên" đối với 4 người các ngươi thôi -.- Với người thường mà gặp quái kiểu này mà bảo "hên" thì ta cũng chẳng biết nói sao...).

===Còn 1 tiếng sẽ hết giờ===

"*Hít vào...thở ra* Phew~coi như với đống ma thạch này thì chúng ta cũng nằm top 1,2 gì rồi đó"(Gug)

"Em cũng nghĩ vậy"(Lila)

"Vậy bây giờ chúng ta đi dạo đi! Nếu gặp quái thì cứ phang nó chết, còn không gặp thì cứ đi dạo bình thường. Với số ma thạch này thì lo gì! Kiểu gì cũng trong top thôi"(Gug)

"Em đồng ý! Em cũng đang muốn đi xung quanh khu rừng"(Lila)

Do nãy giờ chỉ chiến đấu, tôi không để ý khu rừng như thế nào nên bây giờ cũng muốn đi xem chút. Dù sao thì với đống ma thạch này thì sợ méo gì nữa chứ, kiểu gì cũng vô top thôi.

Thế là tôi cùng anh Gug đi dạo một vòng xung quanh khu rừng này.

"Oa~đó là gì thế anh Gug?"(Lila)

Tôi vừa phát hiện ra 1 sinh vật rất rất dễ thương! Nhìn là muốn bắt về nuôi thôi.

"Đâu đâu? Cái gì? Để anh xem nào"(Gug)

"Đó đó! Cái con màu hồng hồng đang lơ lửng á"(Lila)

"Hả? Em đang nói cái gì vậy? Anh có thấy cái gì đâu"(Gug)

Sao kì vậy? Rõ ràng là tôi thấy mà. Nó rất rõ ràng luôn á! Một sinh vật có màu chủ đạo là trắng và hồng. Đôi tai thỏ vểnh lên cao. Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng. Trông cứ như 1 em bé thú nhân thố tộc khi mới sinh vậy. Nhưng khác biệt với thố tộc, nó đang bay và rõ ràng rằng kích thước của nó chắc chắn nhỏ hơn 1 đứa bé theo tôi ước chừng.

(Ảnh minh hoạ đây~)


"Anh thật sự không thấy gì sao?"(Lila)

"Không, hoàn toàn không"(Gug)

[Kì lạ! Quá kì lạ! Sao nó rõ ràng như thế mà anh ta không thấy được chứ!](Lila)

Tôi đang nghĩ vu vơ và nhìn chăm chú vào nó. Bỗng đột nhiên nó quay sang nhìn tôi, không lẽ nó nhận ra tôi nhìn nó nãy giờ rồi sao?

Rồi nó bay đến gần, càng ngày càng gần. Cho đến khi cách mặt tôi còn 30cm, nó ngừng lại và nói bằng 1 âm thanh vô cùng dễ nghe, rất ngọt ngào. Âm thanh đó khiến tôi thấy dễ chịu trong người, cứ như tôi đã từng vô cùng thân quen với nó.

"Chị thấy em sao?"(???)

Tôi hoảng mình, quay sang nhìn anh Gug và thấy biểu cảm của anh ta. Nếu như nói trên đầu anh ta bây giờ có mấy chục dấu chấm hỏi đang lơ lửng tôi cũng chẳng phản lại. Thật sự anh ta không thấy hay nghe được cô bé này sao? Cơ mà chắc là vậy rồi.

"Thấy chứ! Thấy rất rõ, chị còn nghe được em nói cơ"(Lila)

"Thật chứ?"(???)

"Thật!"(Lila)

"Hix, hix...cuối cùng cũng tìm được chị rồi!"(Lila)

Cô bé khẽ khóc, ôm và dụi vào người tôi.

"Em nói vậy là sao? Chị chưa hiểu lắm"(Lila)

Thật sự không hiểu cô bé đang có ý gì. Tôi đang rất bối rối.

"Em được mẹ bảo hãy đợi ở đây, sẽ có ngày em tìm được người bạn đồng hành, cùng em nâng cao thực lực. Nhưng em đã đợi ở đây hơn 10 năm rồi, trong suốt 10 năm em đã bao lần mừng hụt. Khi có người nhìn thấy được em, em cứ nghĩ họ sẽ là người đó nhưng khi đến gần, có người sợ quá chạy mất, người thì thấy nhưng không thể nghe được, người thì thấy và nghe nhưng không thể chạm, có người chỉ cảm nhận được em chứ không thấy hay nghe được,...biết bao trường hợp, em đã vô cùng nản lòng. Hôm nay trong lúc em đang bay xung quanh tìm người đó thì chị thấy được em, thậm chí nghe được và chạm được, vậy chị chính là người đó, cho nên...chị làm ơn cho em đi theo chị du hành được không?*mắt cún con*"(???)

[Ấy...tuyệt chiêu đó...không ngờ chiêu mình dùng biết bao lần lên anh Ryuu lại bị người khác áp dụng lên mình. Thật sự...không nỡ từ chối mà!](Lila)

"Vậy có nghĩa là...em muốn đi theo chị?"(Lila)

"Đúng vậy"(???)

"Ể?! À ừm...em không sợ gặp nguy hiểm sao?"(Lila)

"Không sao đâu ạ! Nhìn thế thôi chứ chí ít em cũng là một ứng cử viên cho tinh linh nữ vương đấy. Đừng lo! Em mạnh lắm"(???)

"Ừm...vậy thì cũng được...MÀ KHOAN! Em nói gì cơ? Em là ứng cử viên cho tinh linh nữ vương?! Vậy mẹ em là tinh linh nữ vương đương nhiệm?!?"(Lila)

"Đúng ạ! Vậy em được đi theo chị đúng không?"(???)

Chời! Xém nữa là tôi té xỉu ngay tại chỗ rồi đấy! Thật không thể tin được là cô nhóc nhỏ nhắn xinh xắn này lại là ứng cử viên cho Tinh linh nữ vương.

"Ừm...được, tuỳ em. Mà em tên gì?"(Lila)

"Tên? Hmmm, trước kia em tên Aly nhưng mẹ bảo nếu tìm được người đồng hành thì cứ để người đó đặt cho em 1 câu tên mới. Thế nên chị đặt tên cho em đi"(Aly)

Đặt tên sao...*não đang trong quá trình loading*

"A! Có rồi! Yui thì sao? Chị thấy cũng khá dễ nhớ và cũng hợp với em đấy chứ nhỉ"(Lila)

"Yui?...Yui! Em thích cái tên này lắm ạ! Từ giờ em là Yui, bạn đồng hành của chị, mong được giúp đỡ!"(Yui)

"Chị cũng vậy"(Lila)

Thế là Yui-chan bay lên ngang đầu tôi rồi hạ dần xuống, đặt người ngồi trên vai tôi. Cô bé vẩy nhẹ tai thỏ của mình và nói tiếp.

[Chời ơi! Kawai quá!](Lila)

"Hiii~chị đừng để ý em nhiều quá, người không thấy được em sẽ nghĩ chị có vấn đề đó. Chị cứ như bình thường là được rồi"(Yui)

"À...ừm...ok"(Lila)

[Thì ra nãy giờ ánh mắt của anh Gug nhìn mình là ý như thế. Có lẽ bây giờ anh ta đã hiểu lầm mình rồi...](Lila)

"Đi tiếp thôi anh! Ở đây đâu có gì đâu! Em...em chỉ là đứng nhảm xíu thôi. Mình đi dạo tiếp đi!"(Lila)

"Ờ...ừm. Đi tiếp thôi"(Gug)


Tôi cùng anh Gug đi dạo xung quanh. Người khác nhìn vào thì chỉ có 2 người chúng tôi đang đi dạo chơi hái hoa bắt bướm, nhưng sự thật thì còn có Yui-chan đang ngồi trên vai tôi cũng đang nói chuyện vui vẻ nữa. Tôi mới được biết rằng mình có thể truyền Thần giao cách cảm với Yui-chan, điều đó thật tiện dụng vì đỡ bị người ta soi mói sân si.

===Còn 15 phút hết giờ thi===

~~~POV main~~~

Không ổn rồi! Cứ đà này thì Lila sẽ chết mất! Phải nhanh chóng thoát ra khỏi làng mới được!

«Hai đứa! Nhanh nhanh lên! Giúp anh tìm cách thoát ra, Lila đang gặp nguy!»(Ryuu)

«Em đang tìm đây ạ!»(Shirone)

«Em cũng thế!»(Kuroma)

...

===Còn 5 phút hết giờ thi===

Chời ơi sao mình ngu thế?! Dịch chuyển là được rồi!

«Hai đứa! Nhanh dịch chuyển tới chỗ Lila nhanh lên! Em ấy đang nguy lắm!»(Ryuu)

Vừa truyền Thần giao cách cảm xong là tôi dịch chuyển đi ngay và luôn, kẻo Lila chết mất.

Tới nơi, tôi cảm nhận được khối vật thể to lớn đó đang đến gần, càng ngày càng gần hơn. Nó xuyên qua tầng khí quyển của thế giới này và lao thẳng xuống đây.

"Cái gì thế này?! Có 1 thứ gì đó rất lớn đang lao về đây á anh Gug! Làm sao đây??"(Lila)

"Hả?!! Cái gì?!! Làm sao đây? Em hỏi anh thì anh hỏi ai?!! Hmmm,vậy...vậy...36 kế tẩu vi thượng sách!"(Gug)

Tôi núp trong bụi cây nhìn ra và thấy tên Gug đó zọt lẹ mất hút, bỏ lại Lila dễ thương của nhà tôi đứng một mình.

"Đợi em!"(Lila)

Lila hốt hoảng chạy theo tên Gug. Tôi lúc này cảm thấy khối cự thiên thạch đó sắp va chạm đến nơi. Trong người có 1 cảm giác thôi thúc bản thân phải ra tay nhanh nếu không sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại mấy nhóc.

"Hai nhóc! Ở yên đó, dù chuyện gì cũng không được chạy ra nghe không! Anh sẽ dùng

tất cả sức mạnh của mình để ngăn tảng thiên thạch khủng bố đó! Cố mà giữ lấy mạng! Anh sẽ không có chuyện gì đâu!"(Ryuu)

"Không! Em phải theo Ryuu-nii! Tụi em không muốn để mất anh đâu! Người thân duy nhất của bọn em chỉ có anh, lỡ anh chết thì...thì...tụi em...!!!"(Kuroma)

"Yên tâm đi! Các em cũng biết anh rất mạnh mà, sẽ không có gì đâu"(Ryuu)

"Thật sao? Anh hứa nhé! Không được chết đâu! Anh còn phải về với tụi em đấy Ryuu-niichan!"(Shirone)

"Anh hứa! À và hãy nhớ lấy, nếu Lila phát hiện ra anh hãy cố gắng cản em ấy lại! Đừng để em ấy xông vào, anh không thể vừa cản thiên thạch vừa cản Lila xông tới được!"(Ryuu)

""Tụi em hứa!""(Kuroma+Shirone)

"Được! Cảm ơn hai đứa!"(Ryuu)

Cảm giác như mình đang nói lời trăn trối ấy nhi .-.

Mà thôi! Lo chuyện chính đã!

Tôi lao ra khỏi bụi cây và phóng nhanh đến gần khối cự thiên thạch kia. Dùng tất cả Mp của bản thân để tạo ra một quả cầu mang tên Hỗn mang cầu-quả cầu chứa tất cả các nguyên tố mà tôi đang sở hữu.

Tôi dồn Mp để đẩy các loại ma pháp nguyên tố ra bên ngoài. Các nguyên tố trôi lơ lửng giữa bầu trời. Tiếp đến tôi dùng số Mp còn sót lại để nén số nguyên tố kia thành 1 quả cầu bé tí nhưng đủ để huỷ diệt hơn 1 nửa cái thế giới.

Dùng tất cả sức bình sinh, tôi ném Hỗn mang cầu về phía cự thiên thạch. Hỗn mang cầu lao đi với tốc độ gấp 2 lần tốc độ ánh sáng, cuối cùng va chạm với quả cự thiên thạch kia.

Đùng một cái, cự thiên thạch vỡ nát, dư chấn của sự va chạm làm tôi bị đẩy đi và phá huỷ gần như toàn bộ khu rừng bên dưới, mặt đất nhờ đó cũng bị lõm xuống trông rất thảm. Cảm giác của tôi lúc này cứ như bị cả thế giới đè người vậy. Vô cùng nặng!

Tôi cạn Mp, không thể bay được nữa, đồng thời phép Nhân hoá cũng mất tác dụng. Tôi trở về với dạng rồng to lớn và rơi ầm xuống nền đất đã từng là một khu rừng hùng vĩ, xanh um.

Từ độ cao đó rơi xuống, cơ thể dù có bộ vảy cứng tới đâu cũng đau rát trước sự va chạm với mặt đất. Khi chạm đất, tôi dần mất đi ý thức, những gì tôi chứng kiến được ở những phút cuối cùng trước khi mất ý thức là cảnh ba nhóc Shirone, Kuroma và Lila chạy đến bên cạnh khóc bù lu bù loa hết cả lên.

"Khụ...khụ...*ho ra máu* không lẽ mình chết như vậy sao? Thật không can tâm mà...*quay sang nhìn mấy nhóc*nếu có kiếp sau, thật mong được gặp lại mấy nhóc khụ...khụ"(Ryuu)

"Huhu, Ryuu-nii không được chết! Chẳng phải anh hứa rằng mình sẽ không chết sao?!"(Kuroma)


"Ryuu-niichan! Anh không được *hức* chết! Anh đã hứa mình sẽ sống sót mà!*hức*"(Shirone)

"Không! Anh không được chết! Chẳng phải anh nói sẽ ở bên tụi em mãi mãi sao?! Sao bây giờ *hức* anh lại bỏ tụi em ở lại?!"(Lila)

Tôi cố gắng mỉm cười để các em ấy vui hơn, mặc dù chả biết mình trong dạng rồng mà cười thì như thế nào. Chắc là tởm lắm...

"Các em đừng khóc, anh không muốn thấy các em khóc vì anh đâu...hãy cười lên!"(Ryuu)

Ba nhóc nghe tôi nói thế, cố gắng lau đi nước mắt và cười lên. Nụ cười rất gượng gạo nhưng ba nhóc đã cố rồi, tôi cảm thấy rất vui.

"Ba đứa ngoan lắm...anh rất vui"(Ryuu)

Nói tới đây, tôi mất đi ý thức. Cảm giác từ tứ chi bị cắt đứt, cơ thể vô lực...

~~~POV 3rd~~~

Khi quả thiên thạch vỡ nát, một con rồng lớn từ trên trời rơi xuống, va chạm với mặt đất tạo thành tiếng đông lớn, vang vọng cả một vùng lớn. Từ bên dưới mặt đất, ba đứa trẻ tầm 3-4 tuổi chạy ra và lao đến bên chú rồng đó.

Ba đứa trẻ ấy khóc, khóc rất to. Con rồng thấy thế, cố gắng nói những lời cuối cùng để động viên cho ba đứa trẻ. Con rồng ấy cười, dù cho nụ cười ấy rất khó nhìn được. Ba đứa trẻ cố gắng cười lên theo lời của con rồng ấy, mục đích chẳng có gì khác ngoài làm con rồng ấy thấy vui. Đúng như dự đoán, con rồng mỉm cười mãn nguyện, cuối cùng là đôi mắt đỏ ấy từ từ khép lại.

Từ nụ cười, ba đứa trẻ lại bắt đầu khóc lần nữa. Chúng không thể kìm được nước mắt trong hoàn cảnh thế này. Một người quan trong trong cuộc đời bỗng biến mất, điều đó đâu phải dễ dàng chấp nhận được.

Lúc này, từ mặt đất bên dưới con rồng xuất hiện một vết nứt không gian, vết nứt to lớn vô cùng. Con rồng cùng ba đứa trẻ rơi xuống vết nứt. Sau đó, vết nứt đóng lại nhanh chóng như chưa từng có gì xảy ra...

===Trước khi Ryuu cùng 3 nhóc tỉnh lại===(vẫn đang ở POV 3rd nha)

Tại một thế giới khác. Con rồng ấy trỏ lại dạng người trong vô thức. Có lẽ một thế lực nào đó đã tác động vào con rồng đó. Và sự thật rằng nó vẫn chưa chết. Tình trạng lúc nãy chỉ là chết lâm sàng do Mp bị âm và dư lực từ sự va chạm của Hỗn mang cầu với cự thiên thạch đè lên con rồng quá lớn vì nó ở rất gần nơi xảy ra va chạm đó.

Nó rơi từ trên trời xuống và tiếp đất ở giữa sân nhà của một gia tộc lớn. Nó vẫn bất tỉnh và được người trong gia tộc đó nhận nuôi trong khi vẫn mê man ngủ.

Cùng lúc đó, ba đứa trẻ ấy cũng bị bất tỉnh và rơi xuống ở một nơi nào đó trên thế giới này. Chúng cùng rơi vào sân tập của một tông môn lớn. Tương tự như chú rồng kia, ba đứa trẻ cũng được nhận nuôi trong vô thức.

===Sau 3 ngày===

~~~POV main~~~

Mở mắt ra, đập vô con ngươi màu đỏ của tôi đầu tiên là khung cửa sổ như của các bộ phim cổ trang Trung Hoa. Bên ngoài là cảnh cành đào hồng mới nở cùng lớp tuyết dày đang tan. Tôi nằm trên một chiếc chiếu được đặt trên một chiếc giường bằng gỗ. Bên cạnh lúc này là một tấm chăn bằng vải khá đẹp và cũng khá êm ái, dù sự thật rằng nếu so với chăn bông thì thua quá xa. Lo nhìn xung quanh và ngẩn người, tôi giật mình và thốt lên 1 câu.

"Mình chưa chết sao? Và đây là...đâu?"(Ryuu)

——————————————————

Ra chap sớm hơn dự kiến vì đang rảnh tay (lỡ quất ly cafe nên ngủ không được). Mà từ giờ mỗi chap sẽ có một câu hỏi cuối chap nhé. Bạn nào trả lời câu hỏi đúng và nhanh nhất thì chap sau mình sẽ tag bạn đó vào đầu truyện, giống như cho bóc tem trước hết ấy. Vì thế nên các bạn hãy nhiệt tình trả lời câu hỏi cuối truyện nha ^^. À mà đó chỉ là "giống như" thôi chứ không phải là bóc tem thật sự nên các bạn muốn tem vẫn còn cơ hội ^^

Câu hỏi:

Gia tộc nhận nuôi main là gia tộc nào sau đây?

A. Lâm gia

B. Hàn gia

C. Diệp gia

D. Đông gia

Xuất bản: 19/11/2018 (00h10)

Chữ kí:✨Chini✨(Tác)



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện