Tần Kiêu nói với Kha Ninh, cậu là một gái điếm.
Đây là đang nhập vai diễn thử kịch bản, hắn giúp Kha Ninh diễn, thể hiện cảm xúc và tình cảm của nam chính khi đang nằm trên người nữ chính.
“Nhưng mà…” Kha Ninh chần chừ, gắng gượng giãy giụa, bàn tay lơ lửng giữa không trung lại hạ xuống, mãi vẫn không động đậy.
Tần Kiêu có phần bất đắc dĩ, giọng điệu nhẹ tênh: “Tối vậy mà, tôi không nhìn thấy đâu.”
Không bật đèn trong phòng nên trước mắt mỗi người chỉ có bóng tối trống không, đồng tử phóng đại đến mấy vẫn chỉ mơ hồ cảm giác được đường nét của nhau.
Chỉ là một bài giảng mà thôi.
———-Kha Ninh nghĩ.
Vì thế, cậu nghe lời thả lỏng ra, dáng vẻ mệt mỏi say sưa, mặc cho Tần Kiêu đóng vai cậu ấm của cậu… sờ soạng, vuốt ve, hôn môi với vai gái điếm mà cậu đang đóng thử.
Có một vài động tác càng làm càng khiến cho người ta tim đập loạn nhịp.
Bây giờ Tần Kiêu làm thế nào thì ngày mai cậu cũng phải bắt chước làm vậy với nữ chính.
Bên tai, giọng Tần Kiêu trầm thấp rất dễ nghe, vang lên trong bóng đêm: “Em thích tôi từ bao giờ?”
“Dạ?” Trái tim Kha Ninh suýt chút nữa vấp ngã.
Tần Kiêu bình thản nói: “Đây là lời thoại.”
“À…”
Kha Ninh thầm mừng vì may mà bây giờ đang tắt đèn, Tần Kiêu không thể thấy rõ sắc mặt cậu, nếu không nhất định sẽ lúng túng xấu hổ chết mất.
Tần Kiêu luồn tay xuống dưới đầu gối cậu, sau đó khẽ nắn bóp bắp chân non mềm của cậu: “Nói lời thoại trong cảnh quan hệ cũng là một phần kiến thức, bởi vì đang ân ái chứ không phải chỉ tán gẫu đơn giản, do đó cậu phải phối hợp cả ngôn ngữ lẫn cơ thể.”
Kha Ninh đáp lời, nhớ kỹ tay Tần Kiêu mơn trớn đầu v*, xương quai xanh của mình thế nào, còn cả bụng bắp chân và bên đùi mẫn cảm.
Thật ra cậu đã có phản ứng sinh lý được một lúc rồi.
Thân dưới của cậu đang kêu ca không ngừng nhưng cậu vẫn cố nhịn, chính vì cứ nhẫn nại chờ Tần Kiêu truyền thụ từng chút “tri thức” một cho mình nên càng khiến cậu trở nên cứng hơn, cứng đến nỗi đau đớn, cứng đến nỗi muốn chống đối lại cảm giác phấn khích này.
“Cậu thích cô ấy, khát khao cô ấy, cả cơ thể và trái tim cô ấy.” Tần Kiêu kiên nhẫn dẫn dắt Kha Ninh, “Không chỉ nói cho cô ấy nghe mà cậu phải thở ra ngoài nữa.”
“Thở như thế nào?”
“Lúc nói lời thoại, cậu có thể tăng thêm tiếng thở dốc, không cần phải nói một cách khô khốc thế.”
Giọng Tần Kiêu rất trầm, giống như chất độc, suýt chút nữa mê hoặc trái tim Kha Ninh khiến cậu quên mất mình đang lên lớp chứ không phải đang làm màn dạo đầu thật.
Hô hấp nhịp nhàng bị rối loạn, Kha Ninh ép bản thân phải bình tĩnh lại, trong bóng tối hư không trợn trừng hai mắt: “Nhưng mà, nhưng mà lúc em thở ra cứ giống tiếng khò khè thôi.”
Tần Kiêu khẽ giọng cười.
Môi hắn ngậm lấy vành tai Kha Ninh khiến cậu vội vàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó hốt hoảng thở ra, tiếng thở càng trở nên rõ ràng hơn trong bóng tối.
“Đúng, như thế.”
Tần Kiêu phát huy sự nhẫn nại, tiếp tục dạy cậu: “Cậu không cần quá cố sức để thở, nếu như lúc đóng phim thật sự không có cảm giác thì chú ý tần suất nhanh là được, ngẫm lại khi đội bóng mình yêu thích giành chiến thắng, cảm xúc phấn khích của cậu thế nào?”
“Em không xem bóng đá.”
“…Vậy thì cậu nhớ lại lúc mình chạy chậm đi.”
Là một học sinh khá ngốc, Kha Ninh động đậy yết hầu, thở gấp vài lần giống như một đoàn tàu cũ kỹ, vô cùng bế tắc.
“Như thế này ạ?”
“Không phải.” Thầy Tần nhăn mũi: “Ý tôi là, cậu phải nghĩ đến những cảnh hưng phấn để giúp bản thân cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn.”
Cảm giác tim đập nhanh hơn là thế nào?
Kha Ninh cố gắng nghĩ lại, bỗng dưng nhớ đến lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tần Kiêu xuất hiện trong phim trường.
Nhịp tim cậu bỗng dưng linh hoạt hơn, đột ngột