Cảnh báo: Chương này xuất hiện một ít cảnh bạo lực.
Cảnh quay sáng hôm sau xuất hiện cảnh bạo lực tình dục.
Bạo lực tình dục mang đến sự bùng nổ về thị giác cho khán giả, nhưng cũng dễ dàng khiến người xem có phản ứng sinh lý khó chịu, vì vậy diễn sao cho tự nhiên là điều rất quan trọng.
“Tôi dạy em là để em biết cách bảo vệ bạn diễn nữ của mình trong lúc quay ngày mai.” Tần Kiêu nói: “Bản thân em cũng phải thường xuyên khống chế lực tay, bởi vì lực quá mạnh sẽ dễ dàng tổn thương đối phương, nhất là với làn da rất mỏng manh của phái nữ.
Điều này đòi hỏi em lúc nắm, túm không được phép dùng toàn lực.”
“Chị Tây Vân nói anh rất chu đáo, chị ấy nói không sai.” Kha Ninh gật đầu nói.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng.”
Một tay Tần Kiêu kéo cổ áo sau của Kha Ninh, một tay còn lại hoàn toàn siết lấy cổ tay cậu, thô bạo lôi người lên giường.
Kha Ninh không khỏe bằng hắn, hai tay nhỏ treo lên cánh tay rắn chắc của Tần Kiêu, đề phòng bản thân thật sự ngã xuống đất.
Hai chân cậu vừa đá vừa giãy giụa, trong đầu ghi nhớ từng động tác của hắn——-
Lấy ví dụ như lúc Tần Kiêu lôi kéo cậu đi, hắn âm thầm dùng ngón tay che phần gáy cậu lại, tránh việc cậu bị cổ áo siết vào.
Lúc đẩy cậu lên tường, Tần Kiêu dùng một tay lót sau gáy cậu, như vậy cậu sẽ không bị va đập đau đớn.
Học bằng cách thức trải nghiệm sẽ khiến người học tiếp thu rất nhanh, thế nhưng nếu con người quá đắm chìm vào nó chưa chắc đã là một chuyện tốt, đặc biệt là những cảnh tàn nhẫn thô bạo thế này, mang tính gây tổn thương rất cao.
Bị kéo thẳng một mạch từ phòng tắm đến giường, việc này lại khơi dậy bóng tối trong tuổi thơ của Kha Ninh——
Cậu bị người mẹ đang phê thuốc lôi từ phòng khách tới nhà bếp, sau đó mẹ dùng dao dí vào mũi cậu, thấy cậu khóc mẹ còn cười sằng sặc, con dao trong tay quơ lên quơ xuống trong không khí đầy bụi bay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.
Cậu vô thức tỏ ra đau đớn, chỉ loáng một cái, bàn tay vốn dĩ đang nắm chặt lấy cánh tay Tần Kiêu bỗng nhiên thả lỏng, cả cơ thể suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất, may mà Tần Kiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.
“Sao thế?” Tần Kiêu ôm cậu, lo lắng kiểm tra xem cậu có bị va đập ở đâu không, “Có sao không?”
Thầy Tần vừa rồi hóa thân thành vai diễn dữ dằn trong phim bỗng chốc trở nên dịu dàng, xoa dịu trái tim Kha Ninh, “Không sao đâu ạ.”
Cậu nói vậy nhưng Tần Kiêu thật sự đã bị dọa sợ hết hồn.
Hắn nhìn thấy trên cổ tay Kha Ninh có vệt đỏ mờ mờ, trên xương quai xanh có vết cắn ướt át, còn cả các vết xanh xanh tím tím lưu lại trên lưng cậu.
—————-Đều là do nhiều lần luyện tập vừa xong, đủ các vết do va chạm gây ra.
Kha Ninh có thể chịu được cực khổ nhưng Tần Kiêu xót xa không nỡ xuống tay nữa, hắn bèn ôm cậu vào ngực vỗ về, “Không học nữa, chúng ta không học nữa.”
“Nhưng mà…” Kha Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Em thích anh làm vậy với em.”
Kha Ninh phát hiện ra, lúc bản thân bị Tần Kiêu thô lỗ hung bạo ra tay, thần kinh cậu như tiềm ẩn sự hưng phấn, càng ngày càng trồi lên rõ ràng.
Thậm chí cậu còn có phần hưởng thụ cảm giác này, chút đau đớn nhỏ bé chỉ chiếm một phần kích thích mà thôi, giống như bánh gạo dính trên đầu ngón tay chấm vào những hạt đường cát trắng li ti.
Có lẽ, bản thân cậu có một niềm đam mê nào đó với “Masochism(*)”.
(*) Sự thống dâm (M): thích nhận đau đớn từ người tình >< Sự bạo dâm (S – Sadism): thích gây đau đớn cho người tình.
“Tần Kiêu, anh có thể… đối xử thô lỗ một chút với em.” Kha Ninh đỏ rần hai tai, nói.
Câu nói này của cậu lập tức khiến tinh lực của Tần Kiêu xộc thẳng lên đỉnh đầu, ước gì hắn có thể dùng dây thừng buộc chặt chú cừu non này lên đầu giường, hung hăng bắt nạt cậu không ngừng, rút ra cắm vào để lại mấy dấu đỏ trên cặp mông trắng mềm.
Đây có phải là bạo dâm không? Từ trước đến nay hắn không có sở thích này, nhưng một câu của Kha Ninh lại khiến hắn mê muội.
Tần Kiêu quẳng Kha Ninh lên giường, còn bản thân hắn thì lật người lại, nhấn đầu Kha Ninh vào nơi ấy của hắn, động tác không hề dịu dàng chút nào.
Từ góc độ nhìn xuống, hắn có