Nhân viên công tác ở đoàn làm phim đều ở cùng một khách sạn, vì vậy Kha Ninh đi tìm Tần Kiêu rất tiện.
Cậu mang theo kịch bản và di động, đúng chín giờ tối thì nhấn chuông cửa phòng 906.
“Anh Kiêu, chào buổi tối.”
“Vào đi.” Tần Kiêu mở cửa, dẫn theo cậu chậm rãi vào trong.
Hẳn là Tần Kiêu vừa mới tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm trắng muốt rộng rãi, đến cả áo ngủ còn chưa kịp thay.
Hai bên vạt áo choàng tắm mở rộng ra nhưng phạm vi không lớn, lộ ra lồng ngực trơn bóng ở giữa.
Mái tóc đen nhánh của người đàn ông ướt nhẹp, cuối sợi tóc còn đang nhỏ nước.
Lòng hiếu kỳ điều khiển tầm mắt di chuyển, Kha Ninh bất giác nhìn kĩ hơn, thoáng chốc vài suy nghĩ mờ ám lướt qua trong đầu.
Nghĩ gì thế?
Trong không khí phảng phất mùi khói thuốc, Kha Ninh đi vào bên trong, cảm giác sôi sục khi bước chân vào không gian riêng tư của người khác, đặc biệt là địa bàn này thuộc về một kẻ ngập tràn hơi thở đàn ông như Tần Kiêu, khiến Kha Ninh tay chân rất câu nệ, giống như một chú cừu cẩn thận bước từng bước trên địa bàn của loài sói.
Phòng của Tần Kiêu rất sạch sẽ, đồ đạc cũng không nhiều, có vài bộ quần áo sạch vắt trên ghế dựa, bên cạnh bàn có một vali kéo màu xám đen.
Ở giữa phòng có một chiếc giường đơn rộng rãi, các góc giường được bo tròn, tấm drap giường màu trắng hơi lõm xuống ở giữa, là nơi mà Tần Kiêu nằm xem ti vi ban nãy.
Kha Ninh đứng bên cạnh giường, trên đầu cậu có một chùm đèn nhỏ rọi ánh sáng vàng xuống đúng cái nơi lõm xuống.
Kha Ninh nhìn chằm chằm vào nơi ấy trong giây phút ngắn ngủi, cuối cùng không hiểu sao mà đỏ mặt.
Tần Kiêu một tay dùng khăn lau khô tóc, một tay chỉ lên chiếc giường lớn, nói với cậu: “Lên giường.”
“Dạ?” Kha Ninh giật mình, bút và kịch bản trong tay rơi xuống sàn.
“Sao lúc nào cậu cũng ngạc nhiên thế?”
“Câu cửa miệng…”
(*) Ý bạn Ninh là câu “Dạ?” của mình là câu cửa miệng.
“Ý tôi là cậu ngồi lên giường đi.” Tần Kiêu bật cười, nhìn cậu luống cuống tay chân nhặt kịch bản dưới đất lên, nhẹ giọng nói: “Cậu cứ như đi học thật ấy nhỉ?”
Học sinh Kha Ninh cúi đầu, đặt đồ lên chiếc bàn bên cạnh.
Mặc dù không hiểu lắm Tần Kiêu muốn cậu lên giường làm gì, nhưng cậu hỏi thì nhiều chuyện quá, vì vậy chỉ nghe lời ngồi xuống.
Nửa bờ mông ngồi trên giường, tình cờ ngồi đúng chỗ hơi lõm xuống.
Vải quần rất mỏng, da thịt dường như có thể cảm nhận được độ ấm nơi ấy, nóng như bàn ủi.
Kha Ninh nghĩ, chắc là Tần Kiêu đã nằm ở vị trí này rất lâu, để lại nhiệt độ âm ấp cả mảng lớn, còn có mùi thuốc lá thoang thoảng.
“Tối nay chúng ta xem phim trước, trong này có thứ cậu muốn học.” Tần Kiêu lấy ra một cái ipad, đèn trong phòng tắt hết, chỉ còn lại chiếc đèn ngủ mờ mờ.
Bầu không khí lập tức trở nên ảm đạm yên tĩnh do tạm thời chưa ai lên tiếng.
Kha Ninh không thể nào kiểm soát được trạng thái bình thường, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác không tả rõ được.
Mãi đến khi Tần Kiêu cũng leo lên giường ngồi, bả vai hắn sượt qua vai cậu rồi ngồi dựa lưng lên giường, nhịp tim Kha Ninh triệt để đập mất tốc độ.
Cậu hơi rụt cánh tay lại, thoát khỏi Tần Kiêu, đối phương cũng không để ý cử chỉ này.
“Anh Kiêu, là… là thể loại phim mà em nghĩ sao?”
“Nếu không thì sao?”
“…”
Cùng nhau xem AV(*) là một chuyện rất bình thường của đàn ông, nhưng Kha Ninh lại không nghĩ như thế.
Cậu chưa từng xem phim kiểu này với ai cả, cảm thấy việc này quá xấu hổ.
(*) Adult Video: phim khiêu dâm.
Vừa ngại ngùng vừa lúng túng, ngay cả nói một câu thôi cũng thấy là lạ.
Tần Kiêu quẹt ngón tay lên màn hình ipad, tìm ra một bộ phim đã chuẩn bị kỹ càng từ sáng, thuận miệng hỏi Kha Ninh: “Căng thẳng à?”
“Dạ?” Kha Ninh lặp lại tật xấu, nhất là khi ở trước mặt Tần Kiêu, cái bệnh dễ ngạc nhiên của cậu cứ mắc hoài.
Tần Kiêu bị cậu chọc cười, lắc đầu nói: “Xã hội chúng ta giáo dục giới tính chưa được rồi, cậu cũng hai mươi rồi đúng không? Nhắc đến tình dục mà mặt còn biến sắc.”
“Em không có.”
Kha Ninh tỏ ra quật cường không phục, hai bàn tay cứ nắm chặt mãi, nhất định phải đưa ra một lí lẽ biện luận cho bản thân một phen: “Tư tưởng của em rất bình thường, thái độ cũng rất cởi mở.
Nhưng mà không phải ai cũng