Sáng sớm ngày mùng một đầu năm, Nam Chi và Chu Tự Bắc ăn sáng ở nhà họ Chu xong thì phải sang nhà Nam Chi.
Lịch trình này đã được sắp xếp từ mấy hôm trước rồi, hai nhà cũng vui vẻ đồng ý.Mẹ Chu tiễn hai người đến cửa, vẻ mặt quyến luyến không nỡ, bà nắm tay Nam Chi bảo cô nhớ phải thường xuyên tới thăm mình.Cô vui vẻ đồng ý, vẫy tay tạm biệt với bố mẹ Chu Tự Bắc.Hai người ngồi máy bay để quay về thành phố Thanh Viễn, cả hai đều không để lộ tin tức, vậy mà ở sân bay vẫn có fans tụ tập lại, còn có cả phóng viên.Lúc Nam Chi xuống xe cũng hơi kinh ngạc, mới ngày mùng một đầu năm mà, chuyên nghiệp như vậy sao?Khi hai người đồng loạt xuất hiện, tiếng thét chói tai và âm thanh của flash đều điên cuồng cả lên.Nam Chi đã từng huấn luyện chuyên nghiệp nên đôi mắt cũng không chớp lấy một lần, cô lo lắng nhìn sang phía Chu Tự Bắc, mới phát hiện anh vốn dĩ chẳng sợ đám flash này mà.“Vào thôi.” Chu Tư Bắc nắm chặt tay Nam Chi, lạnh nhạt đi ngang qua đám phóng viên ở bên cạnh.Đúng lúc này, đám người xông đến, cũng không biết là do ai mà có một fan bị đẩy lên phía trước, trực tiếp va vào người Nam Chi.Chu Tự Bắc tay mắt nhanh lẹ bảo vệ cô, vậy nên mới giúp cô không ngã xuống hay bị thương.Anh vội vàng kiểm tra toàn thân Nam Chi, sau khi xác nhận cô không bị thương, anh mới dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía đám người xung quanh: “Ai đụng phải?”Bởi vì khí thế của Chu Tự Bắc quá mức bức người, vậy nên xung quanh nhanh chóng im bặt.Nam Chi vội vàng kéo tay anh, nhỏ giọng nói: “Em không sao hết, chúng ta đi vào thôi.”Ánh mắt Chu Tự Bắc trở nên dịu dàng hẳn: “Được.”Lúc đoạn video này được đăng lên Weibo, lại khiến mọi người kêu rên lần nữa.[Mùng một năm mới cũng không bỏ qua cho đám chó độc thân này hả???][Mắc gì tui nhấp vô chi vậy, là vì muốn được ăn cơm chó à.
/tạm biệt/][Chó độc thân muốn ăn Tết cũng khó khăn thiệt…][Va vào người khác là không đúng rồi, cũng không trách Chu tổng bảo vệ bạn gái như vậy.][Chu Tự Bắc tức giận cũng đẹp trai như vậy, ngưỡng mộ muốn chết, chừng nào tôi mới có bạn trai hoàn mỹ như vậy chớ.
/khóc/][Hức hức hức, cái nắm tay động lòng tui.][CP này tôi “gặm”, ai lại không yêu soái cưa mỹ nữ chứ.][Lên B trạm xem bản biên tập lại cái khúc dừng ở buổi lễ đài Phi Điểu thì thấy lúc ấy Chu Tự Bắc thật sự đã đứng trên sân khấu nhìn trộm Nam Chi đấy, ngọt chớt tôi rồi!!][Chân thành mời các vị đi B trạm xem “đường” của hai người, không ngọt quay lại kiếm tôi.][Tôi nhớ nhà Nam Chi ở Thanh Viễn nhỉ, cái này là mang bạn trai về nhà à ??!!][Emmmm, anti-fan bịa đặt tin hai người đã chia tay, kết quả lại phải nhìn người ta về ra mắt người lớn, cứ sắp xếp đâu ra đấy rồi kết hôn đi thôi.][Bây giờ mỗi lần hai người chung khung đều là đánh trận.
Đánh vào mặt anti-fan ấy, có ý tứ cả rồi.]Nam Chi cũng có thể đoán sự xuất hiện của hai người sẽ khiến cư dân mạng nhiệt liệt bàn luận, nhưng cô cũng chẳng có cách nào khác, chuyến bay của minh tinh bị lộ cũng là chuyện bình thường mà.Lúc ngồi trên máy bay, Chu Tự Bắc vẫn nhíu mày như ban nãy, có hơi khó chịu.“Đừng nóng mà, em cũng không bị thương.” Nam Chi nhanh chóng an ủi.Chu Tự Bắc khẽ thở dài: “Minh tinh ở sân bay thường xuyên gặp phải tình huống như vậy sao?”Nam Chi lắc đầu: “Trùng hợp thôi, bình thường bọn em đều có người đại diện với vệ sĩ đi cùng, chỉ là tình huống lần này của chúng ta có hơi đặc biệt thôi.”“Không được.” Chu Tự Bắc nhíu chặt mày: “Anh phải để công ty cử mười vệ sĩ thì mới an toàn được.”“Mười người á?” Nam Chi hoảng sợ: “Như vậy thì khoa trương quá rồi, em sợ đến lúc đó bị bàn tán là tự cao tự đại đấy.”“An toàn quan trọng hơn.” Anh không dao động nói.Nam Chi ghé sát tai anh, nhỏ giọng khuyên: “Em sẽ thấy không được tự nhiên, chị Diêu vẫn luôn rất chú ý về phương diện an toàn ở sân bay.
Vậy nên sẽ không có vấn đề gì đâu, anh cũng đừng cử nhiều vệ sĩ như vậy.”Anh ngửi thấy mùi thơm trên người Nam Chi, lỗ tai có hơi tê dại vì hơi thở của cô, anh cong môi: “Được rồi, nghe em vậy.”…Bởi vì chuyện phát sinh ở sân bay Định Hải nên Chu Tự Bắc đã sắp xếp người bên Thanh Viễn.
Nhà bọn họ có chi nhánh ở Thanh Viễn nên chút nhân lực này vẫn có được.Sau khi máy bay đáp xuống Thanh Viễn, Nam Chi đi theo anh ra ngoài bằng lối VIP, thuận lợi lên xe.Cô nhìn trái nhìn phải, có hơi tò mò hỏi: “Đây là chuyện mà anh làm trước khi lên máy bay nhỉ?”Chu Tự Bắc gật đầu: “Anh không muốn lại phát sinh chuyện giống như vừa nãy.”Lúc này tài xế cũng quay đầu lại, cung kính nói: “Tiểu Chu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu ạ.”Anh nhìn sang Nam Chi, cô lập tức báo cáo địa chỉ nhà của mình.Tới trước tiểu khu nhà Nam Chi, Chu Tự Bắc lấy ba cái vali hành lý ở ghế sau đặt xuống.
Trong đó có hai cái là quần áo của hai người, còn lại đều là quà mà anh chuẩn bị.Lúc tới thang máy, cô thấy vẻ mặt của anh vô cùng tự nhiên, không có cảm giác lo lắng như lúc cô tới nhà anh ra mắt, cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Hình như anh không lo lắng chút nào hết nhỉ.”“Anh ưu tú vậy mà, cô chú sẽ không có lý nào không thích anh được.” Chu Tự Bắc tự tin cười: “Từ trước đến nay anh đều là đối tượng được người lớn yêu thích, khích lệ không thôi đấy.”Nam Chi “Oh” một tiếng, ánh mắt nhìn anh cũng đầy trêu chọc: “Tự tin thế cơ á.”Chu Tự Bắc chỉ chỉ mặt mình: “Không phải gương mặt này là giấy thông hành tốt nhất rồi sao?”Cô bị anh chọc cười, thật ra cô cũng không ngờ anh tự tin đến vậy.Đang nói thì cửa thang máy mở ra, Nam Chi đẩy hành lý bên trái đi, Chu Tự Bắc thì mỗi tay kéo một cái đuổi theo.Cô còn chưa mở cửa thì mẹ Nam đã mở ra rồi, ánh mắt của bà thẳng tắp nhìn Chu Tự Bắc đang ở phía sau, đã vậy còn nhiệt tình kéo tay anh vào nhà: “Tiểu Chu tới rồi sao, vào nhà nhanh đi cháu.”Mẹ Nam trực tiếp bỏ Nam Chi sang một bên, đón anh vào nhà.
Cũng trong nháy mắt đó, Nam Chi thấy mình thất sủng rồi.Đột nhiên có cảm giác cả thế giới đều bỏ qua mình, cô có thể cảm nhận sâu sắc sự phân biệt đối xử này.“Mẹ, con còn đang đứng đây mà!”