Chương 102:
Trong một đêm, các thôn dân vốn đã chuẩn bị dọn nhà đột nhiên nhất trí đổi ý, nói kiểu gì cũng không chịu dọn nhà. Ngoài ra, ánh mắt các thôn dân nhìn Tiểu Hoan cũng rất kỳ lại, giống như Tiểu Hoan thiếu nợ bọn họ không trả vậy.
Tiểu Hoan gấp không chịu được, đang yên đang lành sao đột nhiên lại không chịu chuyển đi nữa? Chẳng lẽ, để lộ tin tức rồi?
Nhưng hẳn anh Đại Hải sẽ không trực tiếp để lộ tin tức cơ mật như vậy ra ngoài.
Cuối cùng, vẫn là mẹ hắn nói cho hắn biết, trong nhà các thôn dân đều xuất hiện một tờ giấy, trên mặt tờ giấy viết rõ việc trong thôn có bảo bối, cho nên các thôn dân mới đột nhiên không chịu dọn đi.
"Tiểu Hoan, nhìn dáng vẻ của con, trên tờ giấy nói đều là thật sao." Thái Sơn đại thẩm nhìn thấy sắc mặt của đứa con nhà mình đã biết tin tức trên tờ giấy viết đều là thật. Bà không nhịn được hơi tức giận, hơn nữa cũng bắt đầu nghi ngờ đầu óc đứa con trai nhà mình.
Đang yên đang lành đi ra ngoài tu tiên mấy năm, sao mà đầu óc vẫn còn ngu dốt như vậy chứ?
"Bây giờ người trong thôn kiêng kỵ mặt mũi mới không chạy tới đây chửi thẳng vào mặt con. Nếu con thật sự có bản lĩnh giấu diếm tất cả mọi người việc ở đây có bảo bối thì thôi, nhưng bây giờ mọi người đều đã biết, chỉ sợ chuyện này cũng không thể trôi qua dễ dàng đâu."
"Con cũng không biết rốt cuộc tại sao tin tức lại bị lộ ra ngoài." Tiểu Hoan cảm thấy rất oan ức, kế hoạch ban đầu của hắn vẫn còn rất tốt.
"Vậy con nói cho mẹ biết, có phải lần này con trở về là vì nhiệm vụ của sư môn đúng không?" Thái Sơn đại thẩm đi qua đi lại, cuối cùng vẫn hỏi thẳng.
Tuy bà thường ngày khóc sướt mướt, nhưng Tiểu Hoan biết thật ra mẹ mình xử sự mọi việc rất bình tĩnh, bà chỉ là dùng thái độ như vậy để mê hoặc người khác mà thôi. Sự thật chứng minh, chiêu đó rất hữu dụng, sẽ không có ai lại đi đề phòng một người mẹ già đáng thương mỗi ngày nát tâm vì đứa con trai của mình cả. Mà Tiểu Hoan làm con trai, Thái Sơn đại thẩm thường sẽ khiến hắn cảm thấy rất áp lực. Bởi vậy, Tiểu Hoan mới theo bản năng muốn trốn tránh mẹ mình, dù là tham quân hay là tu tiên, chỉ cần có thể rời đi thì cái gì cũng được.
"Vâng." Việc đã đến nước này, Tiểu Hoan không thể không kể lại tất cả mọi chuyện, nói rõ từng câu từng chữ cho mẹ mình nghe.
"Những việc này, sao con không nói sớm với mẹ?" Thái Sơn đại thẩm lạnh lùng nhìn chằm chằm con trai mình, không còn dáng vẻ nhu nhược trước kia nữa. Nếu không phải con trai ruột, bà đã mắng Tiểu Hoan đến máu chó đầy đầu.
"Con... con..." Tiểu Hoan nào dám trả lời?
"Con cảm thấy mình cánh cứng rồi, đã tu tiên, cho nên mới muốn độc chiếm bảo bối." Thái Sơn đại thẩm liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy tính của thằng con nhà mình, "Ngu không ai sánh bằng! Vì sao sư môn của con phái con trở về, là vì muốn bắt con khuyên chúng ta dọn đi? Trong đó, ngoại trừ muốn che giấu bảo vật không để người phát hiện thì không còn nguyên nhân nào khác chắc?"
"Còn có cái khác?" Tiểu Hoan thật sự không hiểu.
"Người tu tiên, muốn dịch chuyển đám người phàm tục như chúng ta, chỉ cần một cái pháp thuật là được, cần gì phải để con tự mình khuyên nhủ?" Sắc mặt Thái Sơn đại thẩm thản nhiên, bình tĩnh phân tích nói, "Mẹ nghĩ, hẳn người sư môn con đã từng thử qua, e là khi bọn họ ở trong thôn chúng ta chỉ sợ sẽ không thể sử dụng được pháp thuật, ít nhất, bọn họ không thể dùng thủ đoạn thần tiên bắt chúng ta đi."
Tiểu Hoan không hiểu, không hiểu tại sao mẹ của mình lại đưa ra kết luận như vậy, "Nhưng rõ ràng con có thể dùng pháp thuật ở trong thôn."
"Vậy hẳn là bởi vì con sinh ra ở đây." Thái Sơn đại thẩm không vui ngắt lời hắn, "Tiên tử lúc trước đến chiêu mộ môn nhân kia, chẳng phải cũng không bước vào lãnh thổ thôn chúng ta sao? Còn có quốc sư trong miệng con nữa, nếu hắn mang theo nhiều binh lính như vậy, đi đến thôn chúng ta mà không phát hiện ra bất kỳ ai, lẽ nào hắn không làm gì hết đã đi? Đợi chúng ta từ núi trở về, đồ vật trong thôn chúng ta cũng không thiếu bất cứ thứ gì. Hoặc là bọn họ không thể tùy tiện sử dùng pháp thuật ở đây, hoặc là bị hạn chế."
Nhưng mà theo phỏng đoán của Thái Sơn, bị hạn chế có khả năng cao hơn.
Một chút pháp thuật cũng không thể dùng, không có khả năng lắm.
"Mẹ, đó cũng chỉ là suy đoán thôi, không có chứng cứ."
"Trong thôn có bảo bối tồn tại, vốn cũng chỉ là suy đoán mà thôi." Thái Sơn đại thẩm liếc mắt nhìn hắn, nói, "Thiên hạ xôn xao, đều vì lợi mà đến. Con nói có bảo bối là do con và Đại Hải tự đoán ra, thế thì tờ giấy rơi vào trong nhà chúng ta chỉ trong một đêm kia có lai lịch như thế nào? Chỉ sợ, người trong sư môn của con cũng không yên lòng để một mình con trong thôn nên lén lút phái những người khác đến."
Cơ thể Tiểu Hoan cứng đờ, hắn biết loại suy đoán này đáng tin hơn tất cả những cái trước.
Tuy thôn của bọn họ không lớn, nhưng có rất nhiều nhà nuôi chó, hơn nữa người già đều ngủ không sâu, muốn bỏ tờ giấy vào mỗi một gia đình mà thần không biết quỷ không hay như thế cũng không phải là một việc đơn giản.
"Mẹ, vậy con phải làm sao?" Tiểu Hoan nóng nảy, "Nếu người trong sư môn thật sự đến, chỉ sợ bảo bối sẽ không đến được tay chúng ta. Hơn nữa, nói không chừng sẽ vì muốn che giấu bí mật về bảo vật, gϊếŧ người diệt khẩu."
Trong những năm Tiểu Hoan tu hành ở môn phái đều đã biết đại khái tính tình của người trong môn phái, nhìn qua thì trông rất tiên phong đạo cốt nhưng trên thực tế hành vi lại chẳng dính dáng gì đến chữ "Tiên" cả.
"Mẹ đã nói với con từ trước, cảm giác môn phái đó không đúng lắm." Thái Sơn cười lạnh, bây giờ mới biết hối hận, trễ rồi.
"Nếu tin tức có bảo vật trong thôn đã không dối gạt được nữa, vậy thì dứt khoát phát tán tin tức càng rộng càng tốt đi. Nhưng mà, đừng hạn chế khoanh vùng trong mỗi thôn chúng ta, phải bao gồm cả những thôn bị hủy diệt như Vương gia thôn Lý gia thôn nữa, đều kéo vào hết, cũng có thể liên hệ với những làng bị diệt sạch trong một đêm những năm trước vào, nói nửa thật nửa giả, hiểu không?"
"Được, mẹ, con lập tức đi ngay."
"Con đi làm gì?" Thiếu chút nữa Thái Sơn bị thằng con nhà mình làm cho tức chết, "Để Đại Hải đi, để người trong thôn đi, con còn không biết sư môn của con có đi theo sau lưng mình hay không, con đi truyền bá tin tức chẳng phải là đi tìm chết à?"
Tin tức một nơi nào đó có bảo vật tồn tại nhanh chóng lan