Chương 13:
Ứng Trúc Xuân chỉ còn sống được hai tháng, cứ tùy hắn chơi đùa, cuối cùng đợi hắn cũng chỉ là cái chết mà thôi, chết rồi thì đi làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh của hắn.
Bởi vậy, Chu Trường Dung mới tay nắm tay dạy Ứng Trúc Xuân làm cách nào để mượn đao gϊếŧ người, làm thế nào để ngư ông đắc lợi trở về.
Tìm được Quỷ Tinh Cửu Mệnh đầu tiên, quỷ hầu quỷ binh trên trang đầu của Sổ Sinh Tử đã có thủ lĩnh đứng đầu. Điều này cũng mang ý nghĩa Chu Trường Dung đã chân chính có bản lĩnh bảo vệ bản thân, làm việc gì cũng có thể ngạo mạn hơn một chút.
Tuy rằng Chu Trường Dung đối với cách đối nhân xử thế của Sư Vô Cữu rất là xem thường, nhưng mà nói thật một câu, trên đời này có ai là không muốn làm việc tùy ý giống như Sư Vô Cữu chứ? Nếu như trên đời có loại người như Chu Trường Dung vì bảo mệnh mới kìm nén cá tính của bản thân, thì cũng có loại người như Sư Vô Cữu vì muốn bản thân thoải mái mà không để ý đến nguy hiểm tính mạng của chính mình.
Nhìn từ phương diện này, bọn họ là hai loại người khác nhau hoàn toàn.
Nhưng trên thực tế, cũng vì cá tính bất đồng, mà họ mới dễ dàng bị hấp dẫn lẫn nhau.
Bận rộn trước sau, Chu Trường Dung ở Đảo Đông Ba gần hai ngày mới xong việc. Trước khi đi, còn cố ý để tỷ muội tam bào thai ở lại hầu hạ Sư Vô Cữu, phòng ngừa Sư Vô Cữu làm loạn.
Ba tỷ muội này không những trung thành tuyệt đối mà đối với người đẹp cũng đặc biệt rộng lượng, dù cho Sư Vô Cữu có làm khó dễ các nàng như thế nào, các nàng cũng có biện pháp ứng phó. Nghĩ như vậy, Chu Trường Dung mới có thể yên tâm đi tìm Ứng Trúc Xuân.
Nhưng mà đợi đến khi Chu Trường Dung bước vào viện tử, mới nhận ra mình đúng là coi thường Sư Vô Cữu.
Ba thứ đồ lòe loẹt trước mắt hắn này, là cái gì vậy?
"Tỷ tỷ, chỗ lông này tỷ gắn chưa đúng, để muội giúp tỷ chỉnh lại cho."
"Tiểu Lan, công tử nói không thích lông quạ đen, muội đừng gắn màu đen."
"Tỷ, cái đuôi của muội hình như không linh hoạt cho lắm, công tử thật sự thích đuôi mèo sao?"
Ba tỷ muội líu ra líu ríu, giúp nhau hóa trang, trên mặt đầy vẻ hưng phấn và kích động, giống như là đang làm chuyện gì đó rất vĩ đại.
-- nói trắng ra thì ăn mặc dị hợm như vậy chỉ là để chọc cười Sư Vô Cữu, vô cùng vĩ đại.
Sắc mặt Chu Trường Dung tối sầm lại nhìn bằng mắt trần cũng có thể thấy.
Dầu gì hắn cũng là chủ nhân của các nàng, vậy mà bây giờ đứng ở cửa viện tử lâu như vậy rồi, mà các nàng liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không thèm?
Hắn chỉ đi có hai ngày, chứ có phải hai năm đâu!
"Khụ khụ khụ." Lúc Chu Trường Dung cực kỳ không vui lại bắt đầu ho khan.
Khụ mấy cái như vậy, cuối cùng cũng coi như đã hấp dẫn được sự chú ý của ba tỷ muội.
"Là chủ nhân!"
"Chủ nhân đã trở lại."
"Trở về thật nhanh."
... Không biết tại sao, trong lòng Chu Trường Dung lại nhàn nhạt sinh ra một chút cảm giác thất vọng.
"Vì sao các ngươi lại ăn mặc như vậy?" Chu Trường Dung khoanh tay, ánh mắt như đao, nhìn giống như giáo viên chủ nhiệm kiếp trước nhìn thấy học sinh trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mà còn thức khuya cày game, làm cho người ta có chút sợ hãi.
Mà ba tỷ muội sớm đã biết Chu Trường Dung hay bao che khuyết điểm, đối với hắn cũng không cảm thấy sợ sệt. Trước câu hỏi của Chu Trường Dung, các nàng vẫn có thể tươi cười vui vẻ, như hiến vật quý, đem tất cả mọi chuyện dù bé như hạt đậu cũng nói ra.
"Sư công tử nói hắn không vui, vì vậy chúng ta muốn làm cho hắn vui."
Lúc trước hắn gọn gàng lưu loát đi mất, Sư Vô Cữu chắc chắn sẽ không vui, cho nên mới muốn dằn vặt người khác một chút.
"Công tử chau mày, ta cảm thấy lòng ta cũng tan nát theo, mà, ta đã sớm chết rồi, làm gì có tâm để nát chứ."
"Ha ha ha, tỷ tỷ vừa nói xong câu không có tâm để nát, Sư công tử ngay lập tức liền nở nụ cười, cười vô cùng dễ nhìn."
-- Chu Trường Dung nhớ tới gu chuyện cười của Sư Vô Cữu, rất là lý giải.
"Đúng đúng đúng, từ xưa tới nay ta chưa từng gặp qua người nào cười lên đẹp như vậy, vì vậy chúng ta phải cố gắng làm cho công tử cười nhiều hơn nữa."
"Lúc trước tỷ tỷ bưng trà cho công tử, trên tóc không cẩn thận dính một cái lông chim, Sư công tử cười ngây thơ vô cùng."
Ngây thơ?
Hắn chỉ là bị phong ấn 70 ngàn năm, có thể so với cục đá thành tinh, còn có vụ ngây thơ?
Nhưng mà Chu Trường Dung nghĩ tới tính cách của Sư Vô Cữu, ngược lại cảm thấy từ này miêu tả vô cùng chính xác.
Sau khi ba tỷ muội nói xong, Chu Trường Dung liền hiểu.
Các nàng phát hiện Sư Vô Cữu dễ cười, vì muốn làm cho Sư Vô Cữu cười, bọn họ liền tự động biến thành bộ dáng lòe loẹt dị hợm giúp hắn vui vẻ.
Chu Trường Dung tâm tình phức tạp.
Hắn từ nhỏ đã không thích cười.
Dù là ai cũng sẽ không thích một người bệnh tật âm u, lúc nào cũng có tử khí quấn quanh.
Cho dù Chu Trường Dung kỳ thực rất ít khi chủ động ra tay, thậm chí còn giúp người khác giải quyết vấn đề, nhưng mà dường như chuyện như vậy là trời sinh, chú định hắn không thể nào hòa nhập với mọi người xung quanh.
Mà Sư Vô Cữu lại có thể làm cho người khác yêu thích mình dễ như ăn cháo.
"Các ngươi có từng nghĩ tới, Sư Vô Cữu vốn dĩ không hề đem bọn ngươi đặt vào trong mắt?" Chu Trường Dung không nhịn được hỏi nhiều một câu.
Dù gì cũng là thủ hạ của hắn, sao từng tên từng tên đều đối Sư Vô Cữu còn tốt hơn đối với hắn?
"Sư công tử là người tốt."
"Đúng vậy, chủ nhân. Bởi vì trên sân có không ít đá vụn, lúc trước ta đi trên sân không cẩn thận xém chút nữa ngã sấp mặt, Sư công tử liền ra tay. Người xem, ở trong sân bây giờ sạch sành sanh, một chút bụi tro cũng không có."
"Lúc trước ta không biết nên làm gì, chỉ có thể châm trà cho Sư công tử. Trong một canh giờ ta châm trà mười mấy lần, Sư công tử đều uống hết."
"Sư công tử ngoài miệng đúng là có chút kiêu ngạo. Nhưng mà với nhân vật thần tiên như Sư công tử, kiêu ngạo là rất bình thường luôn, đổi lại là ta, ta cũng kiêu ngạo đến tận trời!"
Chu Trường Dung tâm tình phức tạp hơn.
Hắn chỉ nói có một câu mà thôi, ba tỷ muội này còn muốn phản bác bao nhiêu câu nữa đây?
"Các ngươi trước tiên trở lại Sổ Sinh Tử nghỉ ngơi đi." Chu Trường Dung trực tiếp ra lệnh, sau khi nói xong cảm thấy khẩu khí của mình có chút lạnh, vì vậy bồi thêm một câu, "Ta có chuyện cần thương lượng với Sư tiền bối."
Ba tỷ muội liếc mắt nhìn nhau một cái, biết đại sự của chủ nhân quan trọng, không thể làm gì khác đành lưu luyến trở về Sổ Sinh Tử .
Chỉ cần Sư công tử còn ở, các nàng vẫn có thể trở ra hầu hạ Sư công tử làm cho hắn vui vẻ.
Chu Trường Dung đưa tay nặn nặn mi tâm, ổn định tâm tình.
Hắn và ba tỷ muội nói chuyện cũng không tránh né Sư Vô Cữu, Sư Vô Cữu đương nhiên đã nghe được cuộc