Chương 17:
Từ khi thoát khỏi phong ấn, Sư Vô Cữu chưa từng được nghỉ ngơi tốt bao giờ.
Trải qua cuộc sống sinh hoạt ngắn ngủi với Chu Trường Dung, đối phương suốt ngày làm cho hắn vừa tức vừa hận mãi, dù cho Sư Vô Cữu muốn nghỉ ngơi cũng không có cơ hội.
Bây giờ ở trong cái phòng vừa rách nát vừa nhỏ này, ngoại trừ ngủ cũng chẳng có gì chuyện để làm.
Sư Vô Cữu hiếm có rơi vào mộng đẹp.
"Ha ha ha, bản tọa có Sổ Sinh Tử trong tay, bọn phản bội kia, còn không mau đầu hàng?"
Sư Vô Cữu tay cầm Sổ Sinh Tử, không thấy rõ vẻ mặt của mấy người phía trước.
Bọn họ mặc trường bào, mười phần ma khí, có không ít tăng nhân mặc áo cà sa đứng ở bên cạnh.
Ở vùng thế giới này có đủ loại hình dạng pháp bảo tràn ngập màu sắc, ngoại trừ bọn họ, khắp nơi bốn phía đều không nghe thấy một chút âm thanh nào, đến cả một ngọn gió cũng biến mất không thấy.
Nhiều người như vậy, đều vây quanh hắn, đứng trước mặt hắn, nhìn không thấy đếm không hết.
Mà Sư Vô Cữu không một chút sợ hãi.
Hắn nhìn những người này, một bước không nhường.
"Sổ Sinh Tử ở trên tay bản tọa, mấy tên các ngươi có thể làm gì bản tọa?"
Những người kia không có động tĩnh.
"Sao nào, sợ chưa?" Sư Vô Cữu có chút đắc ý, có đại đạo thánh binh trong tay, những người này nhất định đã sợ đến động một cái cũng không dám động luôn rồi.
Những người kia vẫn không nhúc nhích, vây quanh hắn, nhìn hắn.
"Các ngươi... Các ngươi sao không nói chuyện?" Sư Vô Cữu lúc này cũng đã cảm thấy có chút không đúng.
"Nói chuyện đi!"
"Dù các ngươi không nói bản tọa cũng sẽ không tha cho các ngươi."
"Nói chuyện!"
Mấy người vây xem không những không mở miệng theo ý Sư Vô Cữu, mà còn chậm rãi tản ra.
Sư Vô Cữu tức muốn nổ phổi, cảm thấy mình bị bọn họ khiêu khích.
Được lắm, rượu mời không uống thích uống rượu phạt.
"Sống chết có số, Sổ Sinh Tử, mở!"
Sư Vô Cữu cầm Sổ Sinh Tử, dùng sức mạnh đại đạo thánh binh chuẩn bị tiễn bước mấy người này đi gặp Vô Thường Đạo Tổ.
Thật sự cho rằng hắn dễ ức hiếp?
Có Sổ Sinh Tử cường đại như vậy, đánh trực tiếp lên thân thể người nào người đó liền biến thành hư vô.
Tựa như, Sổ Sinh Tử trên tay mình là giả, không tồn tại vậy.
"Yêu Hoàng."
"** thánh nhân đã qua đời, ngươi cũng nên trở về nơi ngươi nên ở đi."
"Trở về đi."
"Sau này, sẽ không có người tiếp tục che chở ngươi."
...
Nực cười!
Bản tọa còn cần người khác bảo vệ? Bản tọa là Yêu Hoàng trời đất sinh ra, cha là trời mẹ là đất, ai thấy bản tọa mà không nơm nớp lo sợ?
Sư Vô Cữu muốn phản bác, nhưng những người kia trong chớp mắt đã biến mất không còn một ai.
"Hèn nhát, trở về cho bản tọa!"
Trở về!
Sư Vô Cữu đột nhiên mở mắt, tỉnh giấc từ trong mộng.
"... Vừa rồi nằm mơ cái gì vậy?" Sư Vô Cữu gõ gõ đầu, nhớ không nổi vừa nãy mình nằm mơ thấy gì, chỉ cảm giác uất ức cứ mãi quanh quẩn ở trong ngực, còn có chút vắng vẻ, làm cho hắn có chút khó chịu đựng.
"Chờ bản tọa trở về, gϊếŧ sạch mấy kẻ phản bội đó, đem thi thể bọn họ băm ra làm phân bón." Sư Vô Cữu hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc không còn tâm tư ngủ nghỉ gì nữa.
Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút mà còn mơ đến uất ức như vậy, ngủ cái khỉ gì nữa?
Tên tiểu tử lừa đảo đâu?
Sư Vô Cữu nhìn một vòng, phát hiện Chu Trường Dung không ở.
Hắn hẳn là ngủ chưa được bao lâu đi.
Hoàn toàn không biết Chu Trường Dung mình đang mong nhớ, giờ này còn đang mưu đồ lừa người.
Trần Hóa Vũ?
Chính là người đứng đầu đại hội luyện đan, đồng thời còn là luyện đan sư lấy được Tam Xuân Đan.
Chẳng trách có thể phát hiện ra chỗ khác thường đan dược Ứng Trúc Xuân luyện chế.
Đến hay còn không bằng vừa khéo.
Vừa lúc!
"Thì ra là Trần đạo hữu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Chu Trường Dung trên mặt hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, "Ngươi chính là luyện đan sư mà người bạn kia của ta từng nhắc qua, quả nhiên lợi hại."
"Xin hỏi Chu đạo hữu, bằng hữu kia của ngươi là người phương nào?" Trần Hóa Vũ đối với người luyện chế đan dược trong miệng Chu Trường Dung cảm thấy tương đối hứng thú.
"Lâm Bạch." Chu Trường Dung nói ra tên đời này của Ứng Trúc Xuân. Cái tên Ứng Trúc Xuân vừa nghe liền biết có quan hệ không ít với Ứng Ngọc Xuân, cần phải bảo mật.
"A, là đứa nhỏ Lâm gia đối với đan dược rất có kiến giải." Trần Hóa Vũ cúi đầu đăm chiêu trong phút chốc, từ trong trí nhớ kéo ra được một người như vậy.
Nhớ tới lúc trước hắn cùng bằng hữu đi cương vực phương đông, có một thiếu gia Lâm gia dẫn theo theo một đứa nhỏ. Đứa bé này có thể phân biệt được rất nhiều đan dược lợi hại, hơn nữa kiến thức phi phàm, hắn lúc đó hiếm khi nổi lên suy nghĩ thu đồ đệ. Chỉ tiếc đứa nhỏ kia đối với Lâm gia trung thành tuyệt đối, không đồng ý rời đi, thêm vào Trần Hóa Vũ lúc đó không có tiếng tăm như bây giờ, không được Lâm gia coi trọng, chuyện bái sư vì vậy cũng không có tiếp đoạn sau.
Nếu tính toán thời gian một chút, đứa bé kia cũng đã trưởng thành, chắc chắn cũng là một luyện đan sư rất lợi hại.
"Đúng vậy." Chu Trường Dung phụ họa thêm, tạo ra sự kiện bằng hữu mất tích không rõ, còn mình thì đi tìm người không ngại vạn dặm xa xôi, "Không dối gạt gì Trần đạo hữu, ta có bệnh tật quấn thân lâu năm, rất nhiều đan dược đối với ta vô dụng. Chỉ có đan dược người bạn kia của ta thỉnh thoảng luyện chế ra mới có thể ngăn chặn một chút bệnh của ta. Ta tìm hắn, là vì hắn, càng là vì chính mình."
Trần Hóa Vũ nghe Chu Trường Dung nói lời "thành thật với nhau" như vậy, nhịn không được tin tưởng đối phương thêm mấy phần.
Nếu Chu Trường Dung nói mình chỉ tìm kiếm tung tích bằng hữu, sợ là hắn sẽ hoài nghi người này đang giả vờ "đạo đức tốt", nhưng nếu vì bản thân có bệnh mà tìm người, độ tin cậy sẽ cao hơn nhiều.
Luyện đan sư ngu Như Ứng Trúc Xuân nói chung cũng chỉ là số ít.
Đại đa số luyện đan sư, đều giống như Trần Hóa Vũ, đối với người xa lạ cảnh giác không ít, hơn nữa trên người còn mang theo các loại pháp bảo bảo vệ mình, sẽ không đến nỗi bị bắt nhốt luyện đan.
"Chứng bệnh trên người ngươi vô cùng quái lạ, nhìn khắp cương vực phương tây, có lẽ cũng chỉ có Thải Vân phu nhân mới có năng lực trị liệu cho ngươi." Trần Hóa Vũ quan sát trên dưới Chu Trường Dung hồi lâu, vẫn không thể nào nhìn ra một thân nồng nặc tử khí này đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Tại hạ cũng có suy nghĩ như vậy." Vẻ mặt Chu Trường Dung có chút mất mát, "Nghe nói sắp đến ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân, tại hạ cũng muốn đến thử vận may. Chỉ là tu sĩ ôm ấp suy nghĩ giống ta thực sự quá nhiều, chỉ riêng những người cùng ngồi trên chiếc thuyền này, đã có ít nhất ba phần mười tu sĩ như vậy."
Thải Vân phu nhân bây giờ đã là tu sĩ Đại Thừa đỉnh cấp, cũng chỉ còn cách một bước phi thăng.
Đại Thừa với Đại Thừa đỉnh cấp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lấy Chu Trường Dung làm ví dụ, sau khi nhận Ứng Trúc Xuân, tu vi hắn thành công tăng lên kỳ Đại Thừa, đó là nhờ sự tồn tại nghịch thiên của Quỷ Tinh Cửu Mệnh. Thêm vào sự trợ giúp của Sổ Sinh Tử, mới có thể giúp cho tu vi Chu Trường Dung nhảy ba cấp. Nhưng nếu hắn muốn phát huy thực lực thật sự của kỳ Đại Thừa cũng không dễ dàng, bởi vì tu vi bản thân hắn còn bao hàm sức mạnh Sổ Sinh Tử. Nếu hắn muốn tiến giai Đại Thừa đỉnh cấp, ít nhất còn phải thu thêm hai quỷ tinh nữa mới có thể.
Người ở kỳ Đại Thừa đỉnh cấp là người cách phi thăng gần nhất, vì vậy muốn nâng cao tu vi hơn nữa cũng đặc biệt gian nan.
Để Thải Vân phu nhân đạt tới Đại Thừa đỉnh cấp cũng mất gần năm trăm năm.
"Hơn nữa ta còn nghe nói, trong yến hội sinh thần Thải Vân phu nhân, cần phải có thiệp mời riêng biệt mới được vào." Chu Trường Dung vừa than thở, vừa dùng dư quang khóe mắt đánh giá Trần Hóa Vũ, "Thiệp mời đúng là có thể lấy, chỉ là muốn bộc lộ tài năng trong vô số tu sĩ mong được gặp Thải Vân phu nhân, sợ là cũng..."
Chu Trường Dung diễn vô cùng nhập tâm.
Trong tình cảnh này, cộng thêm những lời nói bệnh tật lúc trước làm nền, Trần Hóa Vũ nhìn một người như vậy còn biểu cảm sầu khổ trước mặt hắn, nhịn không được muốn ra tay giúp đỡ.
"Thật ra ta có thể dẫn ngươi đi." Trần Hóa Vũ quả nhiên đúng như ý Chu Trường Dung tiếp tục nói, "Chỉ là Thải Vân phu nhân có nguyện ý trị liệu cho ngươi hay không, cũng không phải chuyện ta có thể quản."
"Ôi chao, đây thật là đại ân." Sầu khổ trên mặt Chu Trường Dung quét một cái sạch sành sanh, "Trần đạo hữu, như vậy là đủ rồi,