Thực lực Thải Vân phu nhân rất mạnh.
Tuy rằng đa số y tu lực công kích không mạnh, nhưng dù là đạo thống nào đi nữa có thể tu hành đến kỳ Đại Thừa viên mãn, đều không thể khinh thường.
Đối phó với Thải Vân phu nhân, trước mắt chỉ có dùng trí làm chủ, không thể dùng cứng đối cứng.
Suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại, Chu Trường Dung chỉ dùng độn pháp là chủ yếu. Lúc Thải Vân phu nhân đánh tới, mới miễn cưỡng tránh thoát.
[độn pháp: phương pháp chạy trốn nhanh, đột xuất]
Người đời đều nói duy khoái bất phá, dù Thải Vân phu nhân có tấn công mạnh hơn nữa, chỉ cần không đánh trúng sẽ không có việc gì.
[duy khoái bất phá: 'chỉ có tốc độ là không phá được', câu này được hiểu rộng ra là 'Trong võ thuật cái gì cũng có thể phá được (lực, kỹ năng, công phu đều có thể bị hóa giải), nhưng tốc độ thì không']
Cứ tránh né liên tục mười mấy chiêu, Chu Trường Dung cũng nhận thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Kinh nghiệm chiến đấu của Thải Vân phu nhân so với hắn phong phú hơn nhiều. Lúc đầu Chu Trường Dung còn có thể thành thạo điêu luyện, nhưng càng về sau sẽ càng cảm thấy mệt mỏi. Chỉ mới lúc nãy thôi Thải Vân phu nhân gần như đã chạm đến cánh tay hắn, lần sau hắn cũng không thể may mắn tránh thoát như vậy nữa.
Cùng là kỳ Đại Thừa, nhưng khoảng cách giữa đại viên mãn với sơ kỳ thì như trời với đất.
"Thải Vân phu nhân, ngươi nhất định muốn động thủ với ta?" Chu Trường Dung mở miệng khuyên nhủ, "Thân thể con trai ngươi tự nhiên thối rữa, nói cho cùng cũng là do người giật dây muốn lợi dụng ngươi khống chế ngươi mà thôi. Người đó mới là hung thủ thật sự hại ngươi nhà tan cửa nát, tại sao ngươi cứ dồn ép không tha ta mãi vậy chứ?"
"Các hạ thông minh như vậy, còn cần thiếp thân phải nói sao?" Thải Vân phu nhân cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
"Ha, cũng chỉ là bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Thải Vân phu nhân đánh không lại kẻ giật dây kia, cho nên mới tìm ta trút giận." Chu Trường Dung tự mình trả lời, "Nhưng mà phu nhân, nếu ngươi gϊếŧ ta có thể làm cho Bạch Linh sống lại, vậy ngươi gϊếŧ ta cũng không sao, nhưng trên thực tế, ngươi gϊếŧ ta cũng không thay đổi được chuyện gì cả."
"Vậy thì để ngươi bồi theo ta, rồi nói sau!" Thải Vân phu nhân tấn công ngày càng mãnh liệt, trên người Chu Trường Dung cũng tránh không được nhiều hơn mấy vết thương.
Không biết Thải Vân phu nhân dùng thủ pháp gì, đối với tình huống thân thể Chu Trường Dung, vết thương vậy mà không thể lập tức cầm máu, mà còn có xu thế lan rộng ra?
"Ta đưa ngươi xuống theo ta, đỡ cho một mình con ta cô độc!" Cặp mắt Thải Vân phu nhân đỏ chót, gương mặt mơ hồ sắp nhập ma. Linh khí trên tay nàng ngưng tụ thành một lượng lớn. Nếu bị đòn này đánh trúng, sợ là Chu Trường Dung không chết cũng nửa tàn phế!
Chu Trường Dung khẽ cắn răng, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu.
Hắn vốn dĩ không muốn vậy, ai ngờ Thải Vân phu nhân chấp niệm sâu như thế, sợ là một giây nữa thôi sẽ rơi vào ma đạo, triệt để mất đi thần trí, lúc đó, đối với toàn bộ Tây cương là đại họa!
Chu Trường Dung đột nhiên ngừng lại.
Không né nữa?
Trong lòng Thải Vân phu nhân cực kỳ bình tĩnh, nàng muốn gϊếŧ tên Chu Trường Dung trước mắt này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu đối phương có thể bó tay chịu trói sớm một chút, nàng cũng có thể tiết kiệm chút công sức hồi sinh con trai mình.
Vô số ý nghĩ chuyển qua chuyển lại trong đầu Thải Vân phu nhân cuối cùng chỉ còn lại sát ý.
Mục tiêu của Thải Vân phu nhân là trái tim của Chu Trường Dung, vì vậy ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn.
Cùng với lúc móng tay nàng đâm thủng quần áo Chu Trường Dung, chạm đến da thịt hắn, có thể móc tim hắn ra, đột nhiên trong ngực Chu Trường Dung xuất hiện một món đồ trắng tinh.
Khí tức vật kia vừa tràn ra, Thải Vân phu nhân lập tức ngừng tay.
Trong ngực Chu Trường Dung là một đống bạch cốt.
Là hài cốt con trai Bạch Linh của nàng.
Thải Vân phu nhân ngơ ngác, nhìn đống bạch cốt, trên mặt vô cùng sợ hãi, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Nàng không dám đưa tay chạm vào, giống như nàng vừa đụng phải cũng là lúc nàng thừa nhận con trai nàng đã chết vậy.
"Bạch Linh chết rồi, bộ hài cốt hoàn chỉnh cũng không thể bảo trì được." Chu Trường Dung không muốn làm như vậy, trước mặt người mẹ, bày ra hài cốt con trai họ, nhìn kiểu gì cũng như gϊếŧ người gϊếŧ cả tâm vậy.
Nhưng, nếu không làm như vậy, Thải Vân phu nhân sẽ không ngừng tay.
"Trả... Trả lại cho ta." Nước mắt Thải Vân phu nhân chảy xuống, "Ngươi trả lại con cho ta!"
"Bạch Linh mấy năm này, vẫn luôn dùng bộ dáng hài cốt như vậy xuất hiện ở trước mặt người khác, dù thoạt nhìn bên ngoài không khác gì người thường, nhưng thân thể thối rữa lại không có cách nào ngăn cản. Sau khi ta giúp cậu ấy loại trừ thi khí, cậu ấy nói muốn đưa bộ hài cốt này cho ta." Chu Trường Dung đúng là có chút tự đại, hắn đã đánh giá thấp thực lực Thải Vân phu nhân, cho rằng nàng chỉ là một y tu mà thôi. Ai ngờ vừa đánh nhau, mới phát hiện nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
[nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: nghĩa là trên trời còn có trời, trên người còn có người, tương đương 'Vỏ quýt dày có móng tay nhọn']
Về điểm này, Bạch Linh làm con trai Thải Vân phu nhân, càng hiểu rõ thực lực của mẹ mình hơn.
"Chu đạo quân, mẹ ta từ người giật dây bên kia học được không ít công pháp, bây giờ nếu người toàn lực ứng phó, sợ là toàn bộ Tu Chân giới cũng không có mấy người có thể đánh thắng. Nếu mẹ ta nhập ma, toàn bộ Tu Chân giới đều sẽ trăm họ lầm than." Lúc linh hồn Bạch Linh thoát ra từ bộ hài cốt đã nói với Chu Trường Dung như vậy.
"Nhưng nếu ra tiếp tục sống, mẹ ta sẽ không biết hối hận. Đến khi người lên Tiên giới, lúc đó lầm than không chỉ là một Tu Chân giới. Cho nên, nhất định trước khi mẹ ta thành tiên, ta phải gϊếŧ chết chính mình, như vậy mới có cơ hội làm cho mẹ ta tỉnh ngộ."
Thải Vân phu nhân nhập ma quá sâu, sự việc bình thường không thể nào đánh động nàng.
Vì sao Bạch Linh lại muốn người khác gϊếŧ mình? Bởi vì hắn muốn nói cho mẹ mình biết, người gϊếŧ người, sẽ bị gϊếŧ.
Mẹ cậu có thể vì cậu cướp đi sinh mệnh của người khác, như vậy người khác cũng có thể lấy đi tính mạng của cậu, vòng tròn luân hồi, nhân quả báo ứng.
"Nếu như ngươi không đánh lại mẹ ta, cứ lấy hài cốt ta ra." Bạch Linh cười nói, "Nếu như nói trên thế giới còn có thứ có thể làm cho mẹ ta ngừng tay, đó chỉ có thể là ta. Tuy ta bất hiếu, nhưng mẹ đối với ta, không có chỗ nào không tốt. Nếu người có thể ích kỷ đi một chút, ngừng yêu thương ta một chút, mọi chuyện sẽ không đi tới nước này."
...
"Thải Vân phu nhân, ngươi biết rõ con trai ngươi nhất, ta không thể lừa ngươi." Chu Trường Dung bất đắc dĩ thở dài, "Ta vốn dĩ không muốn ôm cốt ra nói chuyện, nhưng phu nhân quá lợi hại, tại hạ cũng không còn cách nào."
"Phải làm thế nào ngươi mới đưa hài cốt cho ta?" Tuy Thải Vân phu nhân đã bình tĩnh lại, nhưng cả người nàng giống như núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào, bên dưới thân thể nhỏ nhắn, ẩn giấu một sức mạnh khổng lồ.
Nàng như vậy, dường như còn đáng sợ hơn so với trạng thái điên cuồng vừa nãy.
"Bạch Linh khi còn sống có nói với ta, cậu hi vọng ngươi có thể triệt để thoát khỏi sự khống chế của kẻ giật dây, như vậy cậu mới có thể an tâm ra đi. Điều kiện của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn biết ai đã hại phu nhân ra vậy?" Chu Trường Dung nghiêm túc trả lời.
Từ trước đến giờ Chu Trường Dung là một người thích truy tìm ngọn nguồn, bây giờ hắn bị cuốn vào việc này, đến cả người giật dây là ai cũng không biết, sau này lỡ đâu trúng bẫy cũng chẳng biết tìm ai mà báo thù.
Đây không phải tác phong của Chu Trường Dung.
Thải Vân phu nhân trầm mặc hồi lâu.
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hài cốt Bạch Linh, rồi nhanh chóng rụt tay lại, như sợ mình làm bẩn bộ hài cốt vậy.
"... Vừa nãy ta đã đắc tội nhiều rồi." Thải Vân phu nhân nhắm mắt lại, chậm rãi ổn định tâm tình, "Nếu ngươi muốn biết, thì đi theo ta. Được rồi, đã đến nước này, dù ta thật sự làm Linh Nhi sống lại, sợ là nó cũng chỉ càng oán giận người làm mẹ này như ta thôi."
"Phu nhân có thể nghĩ như vậy là tốt nhất." Chu Trường Dung thở dài, đưa bộ hài cốt của Bạch Linh tới trước mặt Thải Vân phu nhân, "Phu nhân, ngươi mang cậu ấy đi."
"Ngươi đưa hài cốt cho ta, không sợ ta trở mặt, gϊếŧ ngươi dễ như trở bàn tay." Thải Vân phu nhân chất vấn.
"Một người mẹ yêu con như vậy, sẽ không nuốt lời trước mặt hài cốt con mình." Chu Trường Dung thản nhiên trả lời, "Thải Vân phu nhân, ta nói đúng chứ?"
"Đúng." Trên mặt Thải Vân phu nhân cười như không cười, khóc như không khóc, "Đúng, ngươi nói xem tại sao trước đây ta lại gây nhiều đau khổ cho nó như vậy chứ?"
Với tính cách của Bạch Linh, biết mạng của mình là do cướp bóc mà có, nội tâm đã bị dày vò như thế nào? Dằn vặt Bạch Linh, là người giật dây, hay là người làm mẹ như nàng?
"Ngươi cứ giữ Linh Nhi đi." Thải Vân phu lắc lắc đầu, "Sát nghiệt trên người ta quá nặng, không thể làm bẩn nó."
Nói xong, Thải Vân phu nhân quyết đoán xoay người, không nhìn hài cốt Bạch Linh nữa.
Nhưng mà, tóc của Thải Vân phu nhân, trong chớp mắt quay người như vậy đã nhanh chóng trở nên trắng xóa, cảm giác già đi không ít.
Tâm cảnh nàng bị phá, chấp niệm tiêu tan, trong một lúc mất nhiều thứ như vậy, đương nhiên không thể tiếp tục bảo trì dáng vẻ đỉnh cao.
Chu Trường Dung thở dài một hơi.
Tu Chân giới nhìn như hoa lệ mỹ mãn, có người có thể thay đổi trời đất, có người có thể đắc đạo trường sinh. Nhưng những nơi càng không có giới hạn tối đa như vậy, thì càng không có giới hạn tối thiểu.
Trong xã hội hiện đại, tuổi thọ nhân loại không nhiều, không giống như tu sĩ có năng lực mạnh mẽ, thậm chí có thể lật đổ thiên nhiên. Nhưng trong Tu Chân giới, nhiều lúc mạng người chỉ vẻn vẹn đơn thuần như một con số.
Vì đắc đạo phi thăng, gϊếŧ người có là gì? Đồ thành có làm sao?
Trong mắt những người đó, gϊếŧ một người là tội, gϊếŧ vạn người là hùng, gϊếŧ một triệu người mới là người trên người!
Những người tâm thiện hiền lành thì cuộc sống thống khổ, người máu lạnh vô tình lại sống tùy ý tiêu sái.
Chu Trường Dung cảm thấy tức giận, thì làm sao?
Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, Vô Thường Đạo Tổ chấp chưởng sinh tử luân hồi ngã xuống, đại đạo thiếu hụt một đạo.
Tu sĩ chỉ có thể tu một kiếp người, không có kiếp sau, vậy thì bọn họ còn kiêng dè cái gì?
Lần đầu tiên Chu Trường Dung cảm thấy, mình có thể chấp chưởng Sổ Sinh Tử, thật sự quá tốt.
Nếu có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, bù đắp đại đạo, khôi phục nhân quả nghiệp chướng, lục đạo luân hồi, vậy thì nhân yêu tiên phật trên đời còn có thể muốn làm gì thì làm, còn có thể tùy ý thao túng sinh mạng người khác sao?
Dường như muốn đáp lại nguyện vọng Chu Trường Dung.
Sổ Sinh Tử từ trước đến nay luôn yên lặng trong đan điền Chu Trường Dung, đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Hơn một nghìn quỷ hầu bên trong Sổ Sinh Tử, từ nơi sâu nhất gần như cảm giác được cái gì đó, hồn thể cũng cô đọng lại không ít.
Mà Ứng Trúc Xuân lúc này đang suy nghĩ về quỷ đan, càng phát hiện tu vi mình tăng lên một rõ ràng một đẳng cấp.
Bây giờ, dù không cần Chu Trường Dung chống đỡ, cũng đã có thể hóa thành hình người tự do hoạt động bên ngoài.
Làm quỷ tinh của Đan Ngục Chi Quyển, Chu Trường Dung được Sổ Sinh Tử thừa nhận làm chủ nhân, tự nhiên Ứng Trúc Xuân cũng có thể hưởng theo.
"Chủ nhân muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, lập thành trật tự mới?" Ứng Trúc Xuân dường như cảm ứng được suy nghĩ của Chu Trường Dung, trên mặt từ từ lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Ta hình như đã đi theo một người không tầm thường..."
Sư Vô Cữu đang vuốt mạt chược trên tay cũng thoáng ngừng lại, nhìn về phía Chu Trường Dung hay ngồi.
"Tên tiểu tử lừa đảo này, vận khí tốt thật."
Cầm Sổ Sinh Tử trong tay, với được Sổ Sinh Tử thừa nhận, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Chết thật, nếu vậy, bản tọa càng không thể chiếm được Sổ Sinh Tử sao?" Sư Vô Cữu a a kêu to, đúng là không hận không được.
Sổ Sinh Tử gần ngay trước mắt, vậy mà lại không chiếm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên tiểu tử nhân tộc lừa đảo từ từ được Sổ Sinh Tử thừa nhận?
Chết tiệt, thực sự đáng ghét!
Vì sao lúc trước hắn lại nghĩ Chu Trường Dung là Thực Thiết thú chứ, còn đồng ý trả nhân quả cho hắn nữa?
Sư Vô Cữu vô cùng bi thương, nhất thời cảm thấy mạt chược chơi cũng không vui nữa.
Hài cốt Bạch Linh trong lòng Chu Trường Dung hóa thành một tia sáng, bị Sổ Sinh Tử nuốt vào.
"Khoan." Chu Trường Dung phục hồi tinh thần, muốn khởi động Sổ Sinh Tử nhả hài cột Bạch Linh ra, mà Sổ Sinh Tử không nhúc nhích, không để ý tới suy nghĩ của Chu Trường Dung.
Trước đây Sổ Sinh Tử chỉ nuốt linh hồn, bây giờ còn nuốt luôn xác?
"Đi thôi." Thải Vân phu nhân quay người lại, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn, nàng nhìn Chu Trường Dung, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ cho là Chu Trường Dung đã cất hài cốt con trai nàng bảo trì thật tốt.
Chu Trường Dung không tiện giải thích, chỉ có thể đi tới chỗ Thải Vân phu nhân.
Thải Vân phu nhân dẫn theo Chu Trường Dung, vào động phủ của nàng.
Động phủ của nàng chất đủ loại dược liệu sách thuốc, làm người hoa mắt, trong không khí cũng nồng nặc mùi thuốc.
Nhưng điều này cũng không khiến người ta chú ý.
Điều làm cho Chu Trường Dung để ý, trong động phủ Thải Vân phu nhân, chính là pho tượng gỗ được bày trên kệ.
Ngay khi đi vào động phủ của Thải Vân phu nhân, Chu Trường Dung đã cảm giác mình bị