Chương 32:
Hiển nhiên Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đáp ứng không chút do dự.
Xem ra người Phong gia rất sốt ruột, ngay lập tức dẫn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đến chỗ nữ quỷ tu kia, hy vọng có thể tăng nhanh tốc độ, tốt nhất có thể ổn định trận pháp trong vòng năm ngày.
"Có thể rút ngắn thời gian lại hay không, ta cũng phải xem coi hai người này trước một chút chứ?" Nữ quỷ tu nhìn thấy hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lại gần, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, giống như chưa từng đấu với Chu Trường Dung lần nào.
Không nhắc đến cái khác, tâm thái nữ quỷ tu này rất vững.
Một thân một mình đến Phong gia, rất tự tin.
"Vậy..."
"Người sống ở đây, nhiễu loạn ta khắc trận pháp." Nữ quỷ tu nhẹ nhàng liếc người Phong gia một cái, "Ba ngày sau ngươi đến đây, lúc đó tự ngươi có câu trả lời."
Người Phong gia có chút chần chờ nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vài lần, thấy bọn Chu Trường Dung không lên tiếng, cũng không biết rốt cuộc đây là kiểu thói quen gì.
"Có cần ta mời các ngươi ra ngoài?" Nữ quỷ tu hỏi ngược lại.
"Được rồi, tại hạ không quấy rầy ba vị trưởng lão nữa." Người Phong gia thức thời ra ngoài, để lại khoảng riêng cho mấy người Chu Trường Dung.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu bình thản ung dung tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong đó có Sư Vô Cữu hoàn toàn ngồi một bên xem kịch vui, không có ý định tham gia vào cuộc đối thoại giữa Chu Trường Dung và nữ quỷ tu.
Hắn có thể đi với Chu Trường Dung tới đây ngồi đã là rất nể tình rồi. Vả lại, chỉ là âm mưu tầm thường, như trò đùa trẻ con có gì đáng quan tâm chứ?
"Chuyện cô muốn ta điều tra, tại hạ đúng là đã tra ra được một chút." Chu Trường Dung thấy xung quanh không còn người, nói trước, "Nhưng mà bởi vì thời gian có hạn, ta còn là người bên ngoài đến, thông tin có được không nhiều. Chỉ biết người người Phong gia nhốt lại, là hồn phách một nữ nhân người phàm. Sở dĩ mời quỷ tu chúng ta đến làm trưởng lão, là vì muốn tìm tung tích Điểm Phong Quyết từ miệng nữ nhân này. Nếu còn chỗ thiếu xót, kính xin cô đây chỉ rõ hơn."
Nữ quỷ tu hơi nhíu mày, ngược lại có mấy phần kinh ngạc, "Tốc độ Chu đạo hữu đúng là rất nhanh, chỉ mới một ngày ngắn ngủi, đã tra ra được nhiều như vậy? Ta tự hỏi tại sao người Phong gia lại đột nhiên cuống lên như vậy, xem ra là bởi vì Chu đạo hữu."
Tu vi đối phương không chỉ cao siêu, mà tâm kế cũng không tầm thường, ngược lại có thể xem xét. Cô một thân một mình đến Phong gia, đúng là có rất nhiều chuyện muốn mà không thể làm.
"Dễ thôi, cũng chỉ là một thủ đoạn nhỏ."
"Ngươi muốn biết cái gì?" Nữ quỷ tu cuối cùng cũng có chút tin tưởng Chu Trường Dung. Nếu đối phương thật sự là người Phong gia phái tới, thì sẽ không đánh rắn động cỏ đến mức này. Mà nếu người Phong gia cần Chu Trường Dung tới thăm dò cô, có thể thấy lòng hoài nghi đối với cô rất sâu, sẽ không để Chu Trường Dung lại đây cùng khắc trận pháp.
"Vẫn là vấn đề cũ, cô và Phong Tiểu Lâu gia chủ Phong gia, có quan hệ như thế nào?" Tuy trong lòng Chu Trường Dung đã có một số suy đoán, nhưng có thể hỏi thẳng chính chủ thay vì suy đoán thì càng tốt hơn nhiều.
"Nó là em trai ta." Nữ quỷ tu cũng không bất ngờ với câu hỏi của Chu Trường Dung, cô tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt cực kỳ giống Phong Tiểu Lâu, "Ta tên Phong Tế Tế. Chắc chắn Chu đạo hữu đã từng nghe kể lại chuyện xưa của Phong Tiểu Lâu, sau khi thế hệ tuổi trẻ Phong gia bị tàn sát gần hết, nó mới vực dậy."
Điều này vô cùng khớp với suy đoán của Chu Trường Dung.
Hai người bọn họ giống nhau như vậy, chắc chắn có quan hệ máu mủ. Với tuổi tác hai người bọn họ, không phải anh chị em, thì chính là con cháu.
Nhưng đối phương là quỷ tu, khả năng người cùng thế hệ cao hơn.
"Là Phong Tiểu Lâu ra tay?" Chu Trường Dung không khỏi suy đoán hỏi.
"Nó không ra tay, mà chỉ mở một mắt nhắm một mắt nhìn mà thôi." Biểu tình Phong Tế Tế vô cùng bình tĩnh, lúc trước dù cô có phẫn nộ và không cam lòng như thế nào, thì qua bao năm tháng cũng đã sớm biến mất gần như không còn.
Chỉ là đứng trước mặt người lạ nói ra chuyện trong nhà, trong lòng vẫn có mấy phần mất tự nhiên. Chuyện xấu trong nhà không nói ra ngoài, nhưng chuyện hai chị em bọn họ tranh chấp, đã không thể nào tránh khỏi.
"Cha bọn ta có rất nhiều thê thiếp, bởi vậy bọn ta cũng có rất nhiều anh chị em. Ta và Tiểu Lâu, không phải cùng một mẹ, nhưng bởi vì lúc hai bọn ta sinh ra gần nhau, nên được đặt tên cùng nhau. Độc ỷ nguy lâu phong tế tế, lúc đó cha dựa theo câu thơ này, trực tiếp đặt tên cho bọn ta. Bởi vậy từ khi còn bé, tình cảm giữa ta và nó đã rất tốt."
[Độc ỷ nguy lâu phong tế tế: nghĩa là một mình tựa lầu cao, gió thổi nhẹ nhẹ.]
Tuổi tác chị em xấp xỉ, lại ở gần nhau, tình cảm không tốt cũng khó. Phong Tế Tế luôn nghĩ Phong Tiểu Lâu là một em trai rất tốt.
Phong Tiểu Lâu thích vui chơi, yêu hưởng thụ, không thích gánh vác trách nhiệm trong nhà, nên bọn họ cứ làm anh em một nhà là tốt rồi. Chuyện này cũng không tính là gì, Phong Tế Tế bằng bằng xem nó là em trai, cũng không so sánh một chút khổ cực hơn thua.
Vì vậy lúc trước gia tộc muốn làm thông gia với Lôi gia, Phong Tế Tế chỉ chần chờ một chút rồi đáp ứng.
Cuộc sống Phong gia gian khổ, cô làm con gái Phong gia, hiển nhiên phải tận sức khi gia tộc cần. Hơn nữa, cô không có người trong lòng, lấy ai cũng không quan trọng.
Dù Phong Tế Tế đối với đối tượng thông gia của mình không có cảm giác gì, nhưng kết hôn đối với người con gái mà nói, chính là chuyện trọng đại suốt đời.
Cô mặc áo cưới lộng lẫy, tâm lý đã chuẩn bị xong, nghĩ làm sao có thể cải thiện quan hệ hai nhà, nghĩ phải cư xử với đạo lữ tương lai của mình như thế nào, đêm trước ngày xuất giá, thậm chí cô còn không thể ngủ. Cô nghĩ nhiều như vậy, cũng không thể nghĩ tới, vốn dĩ là tiệc cưới thông gia tốt đẹp giữa hai nhà, lại biến thành địa ngục trần gian của Phong gia.
Tất cả anh chị em đến chúc mừng Phong Tế Tế, ngoại trừ Phong Tiểu Lâu, không một ai may mắn sống sót.
Mãi đến khi cô trở thành quỷ tu rất lâu, ký ức về ngày đó vẫn cứ thỉnh thoảng xuất hiện trong ác mộng của cô.
Cô nhìn thấy anh em của mình, chị em của mình, ở ngay trước mặt cô bị gϊếŧ từng người từng người một, đạo lữ trên danh nghĩa của cô, thậm chí nhìn cũng không thèm, tay cầm pháp bảo, tấn công về phía cô.
Màu máu tươi hòa với sắc đỏ áo cưới, rốt cuộc cô cũng không phân biệt nổi đâu là màu nào? Chỉ cảm thấy từng hồi đau đớn, rồi rơi vào cơn mê man.
Cô chết cũng không được oanh liệt.
"Trước khi chết, ta thật sự rất vui vì Tiểu Lâu có thể trốn thoát." Trên mặt Phong Tế Tế hiện lên vẻ xót xa nhàn nhạt, "Thi thể của ta bị ném xuống sông, chẳng biết trôi nổi trong bao lâu, ta cũng không biết được sư phụ cứu lúc nào, rồi cứ thế trở thành quỷ tu. Chỉ là khi ta bắt đầu tu luyện khôi phục trí nhớ trước đây, thi thể ta đã hóa thành bạch cốt, mà Phong Tiểu Lâu, cũng đã trở thành gia chủ Phong gia."
Đây vốn dĩ là một chuyện tốt.
Cô trở thành quỷ tu có được cuộc sống mới, em trai cũng đã báo thù rửa hận thành công, đợi đến khi chị em gặp lại, chính là một cảnh gia đình đoàn tụ vui vẻ.
Đáng tiếc hình như ông trời ổng không thích xem mấy tiết mục cũ rích như vậy, bởi vậy mới tòi ra thêm mấy tình tiết tréo ngoe.
"Ta là một người luôn muốn làm rõ mọi chuyện. Sau khi ta khôi phục ký ức vẫn cảm thấy rất kỳ quái, hai gia tộc Phong Lôi làm thông gia với nhau, nói kiểu gì cũng là chuyện tốt cho cả hai. Bởi vậy, Phong gia mới không hề phòng bị, nếu Lôi gia động thủ với chúng ta thì nhìn thế nào cũng chỉ được hại nhiều hơn lợi. Hơn nữa, với nhân lực của Phong gia, Lôi gia muốn ra tay với bọn ta cũng tạo thành cho mình không ít thương vong. Ta nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra, vì vậy mới hao hết công sức đi thăm dò, lúc này cũng tra rõ mọi chuyện."
Mà sự thật thường rất tàn khốc.
"Thì ra lúc trước, cha ta muốn để lại một nửa Điểm Phong Quyết cho ta làm của hồi môn." Nét bi thương trên mặt Phong Tế Tế càng ngày càng rõ, cho tới bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận sự thật, "Vào lúc đó, Phong gia vô lực bảo vệ Điểm Phong Quyết, mà chỉ còn một nửa công pháp, cũng không thể trợ giúp được gì cho Phong gia. Vì vậy, hai gia tộc mới đạt thành thỏa thuận, lấy Điểm Phong Quyết làm đồ cưới, hai gia tộc cùng đồng tâm hiệp lực tìm kiếm nửa quyển công pháp còn lại, đợi đến khi nó hoàn chỉnh, hai gia tộc có thể đồng thời tu hành. Dù sao ở Bắc Phong Thành, tu hành Điểm Phong Quyết chính là làm ít hưởng nhiều."
Lôi gia không có công pháp lợi hại như Điểm Phong Quyết, nhưng căn cơ bọn họ vững chắc hơn Phong gia.
Phong gia sáng lập Bắc Phong Thành, chủ yếu là nhờ vào ông tổ Phong gia. Còn Lôi gia, nhân tài xuất hiện lớp lớp, tu sĩ cao cấp nhiều gấp đôi Phong gia.
"Phong Tiểu Lâu không muốn hai gia tộc làm thông gia, càng không muốn để ngươi mang Điểm Phong Quyết đi?" Chu Trường Dung cảm thấy có chỗ không thông, "Chỉ như vậy, gϊếŧ một mình ngươi là được."
Mà tình huống lúc đó là như vầy, thế hệ tuổi trẻ Phong gia gần như đã bị gϊếŧ hết, có thể thấy Lôi gia gϊếŧ người gϊếŧ đến đỏ cả mắt luôn rồi. Trong tình huống đó, nếu Phong Tiểu Lâu là người giật dây cũng không cách nào có thể đảm bảo an nguy cho chính mình. Hơn nữa Chu Trường Dung cũng không cho là vấn đề giữa hai gia tộc chỉ bởi vì một người mà thay đổi.
Những gia tộc trong Tu Chân giới, hầu như đều lấy lợi ích làm mục tiêu hành động.
"Chuyện này đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân." Phong Tế Tế chậm rãi lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu và nghi ngờ, "Nhưng ta vô cùng chắc chắn, lúc trước chuyện Lôi gia muốn động thủ với Phong gia, Tiểu Lâu biết. Nó biết, nhưng nó không nói gì. Sau đó nó lại báo thù Lôi gia, ta thực sự không hiểu nổi. Bây giờ nó mời chào quỷ tu, ta mới nhân cơ hội đến đây, cũng là vì muốn làm rõ sự thật năm đó."
"Vậy hồn phách nữ nhân người phàm kia là sao?" Chu Trường Dung tiếp tục hỏi, "Hồn phách nột người phàm tục, có thể giữ lâu như vậy?"
"Nàng ta không phải nữ nhân người phàm đơn giản, nàng bị phế tu vi, rồi trở thành người phàm, ngược lại, hồn phách nàng so với người phàm mạnh hơn nhiều. Chỉ là thời gian quá lâu, linh hồn nàng cũng dần dần trở nên vô lực, lúc này mới dẫn đến tình trạng có thể hồn phi phách tán bất cứ lúc nào. Ta nói mười ngày mới có thể khắc xong trận pháp, không phải nói láo. Ta đã từng thấy hồn phách cô nương kia một lần, sợ là sau khi dùng trận pháp, nàng sẽ hoàn toàn biến mất." Phong Tế Tế đối với chuyện này cũng rất mơ hồ, "Mà sư phụ ta tính ra, nói không chừng cô nương này có thể giải đáp khúc mắc trong lòng ta, cho nên ta mới đến đây."
"Sư phụ ngươi, hẳn là người trong yêu tộc." Sư Vô Cữu luôn ngồi lặng thinh bên cạnh không nói một lời đột nhiên mở miệng khẳng định, "Con rùa yêu trời sinh kia am hiểu bói toán, chắc chắn lúc trước khi ngươi đi tìm sự thật, cũng được nó trợ giúp không ít. Nó có thể cứu ngươi, đưa mặt nạ cho ngươi, còn có thể chỉ dẫn ngươi tới đây giải đáp khúc mắc, chắc là cũng đã sống gần hai ngàn năm rồi."
Phong Tế Tế vừa nghe Sư Vô Cữu nói, không khác nào con nhím, trong nháy mắt dựng hết lông, ánh mắt nhìn Sư Vô Cữu vô cùng kiêng kỵ và bất an, "Ngươi... Ngươi là kẻ thù của sư phụ ta?"
Vừa rồi chắc chắn cô không hề tiết lộ một chút thông tin nào liên quan đến sư phụ. Thế nhưng đối phương lại có thể nói ra chuyện cô và sư phụ ở cùng nhau, hơn nữa còn có thể suy đoán tuổi tác của sư phụ, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng ngờ.
Không chú ý thì không sao, nhưng chú ý kỹ lại, Phong Tế Tế mới phát hiện mình đã phạm vào một sai lầm lớn.
Lúc trước cô chỉ nhìn sơ qua, không quan sát tỉ mỉ hai sư huynh đệ này, đã cho Chu Trường Dung là chủ sự. Nhưng khi nhìn kỹ, mới phát hiện cái người nhìn như không thích nói chuyện, bộ dáng lười