Chương 42:
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cầm đào trong tay, tâm trạng phức tạp.
Thật ra hắn không phải vì ăn một quả đào mà đánh đâu.
Nhưng bây giờ hắn bị cành đào này đánh cho thương tích đầy mình, e là dù có đánh nữa cũng không phải đối thủ của cây đào này.
Trạch cũ thánh nhân, quả nhiên không phải là nơi người nào cũng có thể đi vào.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thoáng suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng khôi phục trở lại.
Bây giờ có đào trong tay, so với chẳng có gì đã tốt lắm rồi.
Nghĩ như thế, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đưa đào lên miệng, bắt đầu ăn.
Không hổ là đào thánh nhân tự tay trồng, quả đào được thiên trường địa cửu tẩm bổ, gần như đã có thể so với đào tiên trên tiên giới. Cắn vào bụng, trước tiên không đề cập tới mùi vị, chủ riêng vết thương trên người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm bị cây đào đánh, đảo mắt một cái đã khép lại, thân thể cũng trở nên cường tráng hơn, tổn thương trước đây do tu luyện đấu pháp để lại cũng được chậm rãi chữa trị.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Nhân cơ hội này, hắn ngồi xếp bằng, bấm pháp quyết, đem sức mạnh còn lại bên trong thân thể luyện hóa, nhờ đó chiếm được rất nhiều chỗ tốt.
Tĩnh tọa lần này, chính là một ngày.
Sau một ngày.
Bên ngoài Lệ Cư, đã nhiều hơn không ít khách không mời mà đến.
Lôi Đình đạo quân ngất dưới đất, đương nhiên cũng rơi vào trong mắt người khác.
"Kỳ la, vừa nãy ta đã làm một pháp thuật, vậy mà cũng không thể khiến hắn tỉnh lại?" Một nữ tử áo đen xinh đẹp lạnh lùng khẽ cau mày, "Xem ra pháp thuật hắn dính không phải pháp thuật thông thường. Lệ Cư này, có người còn đến sớm hơn chúng ta!"
"Tuyền Sơn tiên tử, chúng ta chắc chắn là nhóm đầu tiên lấy được thủ lệnh trong tay Nhân Hoàng, không thể nghi ngờ." Người bên cạnh hơi già một chút, lão già mặt mũi hiền lành phủ định nói, "Lúc biết được tin tức, vừa lúc chúng ta đang làm khách trong nhà Nhân Hoàng, sao có thể muộn?"
"Lão Hạc, chuyện chưa nhất định là thật." Một nam tử khác mặc trang phục thư sinh mĩm cười, "Chúng ta là nhóm đầu tiên lấy được thủ lệnh là điều không thể nghi ngờ, nhưng trong đạo trường của Nhân Hoàng cũng có không ít đồ tử đồ tôn. Chuyện ở Lệ Cư, sợ là bọn họ biết còn nhanh hơn."
"Cần gì phải phí sức như thế? Dù bây giờ chúng ta mượn phân thân đến đây, nhưng tu vi đã cao hơn rất nhiều so với tu sĩ hàng đầu tầng trời Hồng Trần, trực tiếp bay đến đó là được rồi." Thiếu niên đứng ở giữa không vui nói, "Ngay cả yến đào tiên của tiên tôn ta cũng từ chối rồi, không thể tay không trở vể."
"Nói như chỉ có một mình ngươi từ chối vậy đó?"
"Ngươi niên kỷ nhỏ, không biết sâu cạn. Đúng vậy, cửa lớn bên kia tiên vực của các ngươi, đừng nói là Thánh Nhân ngay cả một Tiên Tôn cũng chưa từng xuất hiện người nào, đương nhiên không biết sự lợi hại của Thánh Nhân, vậy thì hãy để ta dạy cho ngươi biết. Lệ Cư này đã từng là nơi ở của Thánh Nhân, dưới Thánh Nhân, dù là người có tu vi Chuẩn Thánh cũng không được càn rỡ, chỉ có thể từng bước đi lên, đây chính là sự kính nể dành cho thánh nhân. Nếu không có lòng kính nể, một ngày nào sẽ bị trừng phạt." Người nói là vị mặc trang phục công tử xoay xoay quạt, nói chuyện không nể nang, "Bởi vì bây giờ Thánh Nhân đều đã lên tầng trời Tạo Hóa, quy củ mới không còn nghiêm khắc như vậy nữa. Đổi lại là thời điểm trước đây còn tồn tại Thánh Nhân, đừng nói là trạch cũ thánh nhân, dù chỉ nhắc đến đạo hiệu thánh nhân thôi, chúng ta cũng phải chắp tay hành lễ đấy."
Thiếu niên được nuông chiều từ nhỏ, là tiên nhân được sinh ra ở tiên giới, gia thế bất phàm, ngày thường nào có bị chọc tức như vậy? Nhưng lúc hắn định phản bác, lại phát hiện ba người khác cũng một mặt tán thành, hắn chỉ có thể nhịn.
Một nhóm năm người bọn họ có thể nói là nhóm đầu tiên tới Lệ Cư này, không chỉ gia thế tương đương, mà tu vi cũng tương đương, thậm chí hắn còn là người yếu nhất trong mấy người này, nhưng mà bởi vì bái được một sư phụ tốt, mọi người mới cho hắn hai phần mặt mũi thôi. Chờ thời gian trôi qua, sợ là sẽ càng lúc càng nhiều tiên nhân lợi hại hơn đến đây.
Nếu bọn họ không đúng lúc ở đạo trường của Nhân Hoàng, thì sao có thể tới trước nhiều Tiên Tôn Tiên Vương như vậy.
"Mặc kệ là ai, chúng ta cũng không thể trễ nãi, tiếp tục đi tiếp đi." Tuyền Sơn tiên tử là người có địa vị cao nhất trong nhóm người này, đã là tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh cấp, bây giờ dù hạ phàm cũng là người lợi hại nhất trong mấy người này, đương nhiên là người dẫn đầu trong bọn họ.
Nàng vừa nói như thế, mọi người cũng không trì hoãn nữa, lập tức đi theo.
Nếu bọn họ đã nhìn thấy Lôi Đình đạo quân, đương nhiên cũng nhìn thấy mấy người canh gác phía sau.
Toàn bộ đều trúng pháp thuật kì lạ kia hôn mê bất tỉnh.
Thần sắc Tuyền Sơn tiên tử chìm xuống.
Quả nhiên, trước bọn họ, đã có một đại năng tu vi cao hơn tới trước.
Nếu là tán tiên đỉnh cấp trong Tu Chân giới, cần gì phải làm điều thừa, trực tiếp gϊếŧ những tu sĩ này là được rồi. Chỉ có Tiên Nhân trong tiên giới mới để bụng nhân quả hạ giới như thế!
Lệ Cư chính là trạch viện Thần Tàng đạo nhân từng ở, nhất định có ẩn giấu bí mật.
Không nói những cái khác, sau khi Thần Tàng đạo nhân biến mất, Tiên Giới cũng náo loạn hồi lâu, thậm chí mấy Chuẩn Thánh không ra khỏi núi kia cũng toàn bộ ngã xuống, một nhóm lớn Tiên Tôn cứ thế thiên nhân ngũ suy mà chết. Nếu sau này không phải còn có một Chuẩn Thánh yêu tộc xuất hiện, thiếu chút nữa đã làm cho mọi người trên tiên giới nghĩ là không thể có Chuẩn Thánh xuất hiện thêm nữa rồi.
Bây giờ, tiên giới mới xem như chậm rãi hồi phục.
Tin tức Tuyền Sơn tiên tử biết không nhiều, nhưng Nhân Hoàng lại sảng khoái cho bọn họ thủ lệnh đến đây như vậy, cũng thực sự khiến người ta cảm thấy quái lạ.
Thần Tàng đạo nhân cũng từng là Nhân Hoàng, hơn nữa còn là Nhân Hoàng nổi danh nhất lợi hại nhất. Có lẽ, bây giờ Tịch Chu Nhân Hoàng biết chút gì đó, cho nên mới hào phóng như vậy?
Tuyền Sơn tiên tử biết, rất nhiều chuyện vẫn là do tu vi của mình quá thấp.
Quả thật, tu vi Đại La Kim Tiên trong cửu thiên thập giới đã có thể xưng tụng là thượng đẳng, nhưng đối với nhóm Tiên Tôn chân chính có thể hô mưa gọi gió mà nói, không đáng kể chút nào. Muốn biết bí mật của Thánh Nhân Chuẩn Thánh, ít nhất cũng phải là cấp bậc Tiên Tôn mới được!
Một nhóm năm người rất nhanh đã tới trước cửa Lệ Cư.
Lệ Cư không lớn, liếc mắt một cái bọn họ đã có thể xem gần hết.
Ngoại trừ một mình Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ngồi trong viện tĩnh tọa, không còn gì khác.
"Lẽ nào hắn đang tiếp nhận quà tặng Thánh Nhân?" Thiếu niên là người đầu tiên không nén được tức giận trong đội ngũ, khi hắn nhìn thấy Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, lập tức xông lên.
Bốn người còn lại nhìn thấy bộ dạng này của thiếu niên, trong lòng xem thường.
Đã sớm nghe nói Hương Sơn Tiên Quân vất vả lắm mới có một đứa con trai, mặc dù thiên phú không tệ nhưng đầu óc thực sự không tốt. Lúc đầu bọn họ còn tưởng Hương Sơn Tiên Quân cũng là một nhân vật có thể xưng tụng là học trò khắp thiên hạ, rất nhiều đệ tử đều là tu vi Đại La Kim Tiên, không thể nào đến nổi ngay cả một đứa con trai cũng không dạy dỗ được.
Bây giờ xem ra, lời đồn quả nhiên là sự thật.
Tu sĩ bên trong trạch viện này, còn lâu mới đạt tới trình độ tán tiên, còn không lợi hại bằng mấy tên tu sĩ té xỉu ngoài kia. Người như vậy, sao có thể đánh bại những người kia, còn tiếp nhận quà tặng bên trong viện chứ?
Hơn nữa, nếu thật sự là quà tặng Thánh Nhân, sao có thể để cho người khác nhìn thấy?
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm gần như đã tiêu hóa gần hết quả đào vừa ăn, chỉ cần luyện hóa một tia linh lực cuối cùng này nữa thôi, chuyến này của hắn coi như không uổng.
Nhưng mà hắn đang tĩnh tọa thì lại bị cắt ngang.
"Tu sĩ ngất xỉu bên ngoài kia, là do ngươi ra tay?"
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm mở mắt ra, nhìn thấy một thiếu niên mặt mày cao ngạo đứng ở trước mặt hắn.
Tu vi thiếu niên cao hơn hắn nhiều, đồ mặc trên người cũng không phải đồ vật trong Tu Chân giới.
Trong lòng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hơi trầm xuống, chắc là người trên tiên giới tìm tới.
Hắn nhìn lướt ra ngoài cửa, khí tức đều sâu không lường được.
Xem ra là tiên nhân trên tiên giới, dùng phân thần, hạ phàm đến đây.
Nếu là thường ngày, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm sẽ không nhịn được bị bọn họ doạ sợ, sau đó mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Nhưng bởi vì bây giờ Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã gặp qua Sư Vô Cữu, lúc nhìn thấy bọn họ, trong lòng lại sinh ra một cảm giác "cũng chỉ đến như thế".
Xem ra tu vi của Sư Vô Cữu cũng khá cao trong số Tiên Nhân.
Trong nháy mắt Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã nghĩ xong chính mình nên làm gì.
Sau sự việc của Bạch Linh, hắn đã biết, tuy hắn phải dựa vào kiếm trong tay chính mình nhưng không phải lúc nào cũng nhất định là kiếm. Đối mặt với cường địch, đôi khi biện pháp quanh co cũng không phải là yếu thế, chỉ là một loại kế sách mà thôi.
Giống như với lúc luyện kiếm gϊếŧ địch vậy, phải chú ý tránh né công kích, tấn công chỗ yếu.
Bây giờ, chỉ là từ luyện kiếm biến thành làm người thôi.
"Khởi bẩm tiên nhân, không phải như vậy." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hơi chắp tay, nho nhã lễ độ nói, "Tại hạ cũng chỉ vừa mới đến. Tại hạ tên là Vương Bình Nhược, là tu sĩ khu vực Bắc Cương, vốn dĩ ta phải đến đây thay ca canh gác. Nhưng trước đó một ngày, ta nhận được truyền tin của Lôi Đình đạo quân, nói có cường địch đến đây, kêu ta đến hỗ trợ. Đợi đến khi ta đến, đã phát hiện bọn người Lôi Đình đạo quân đã hôn mê, dù ta có dùng cách gì đi nữa cũng không thể làm cho bọn họ tỉnh lại, lúc này mới đến Lệ Cư điều tra. Vừa nãy cũng chỉ là ở đây tĩnh tọa một chút mà thôi, còn ai ra tay, tại hạ cũng không biết."
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, không giống như có bản lĩnh này." Thiếu niên vênh váo tự đắc nhìn Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, "Ngươi tìm được đồ gì ở Lệ Cư? Thức thời thì nhanh chóng giao ra đây."
Chỉ có một trái đào, hơn nữa đã ăn vào bụng.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện đào trên cây đào, ban đầu còn xum xuê đầy rẫy, bây giờ đến nữa trái cũng không có. Không chỉ đào, mà trái của cả cây lê, cây táo cũng biến mất toàn bộ không còn một mống.
"Tại hạ là kiếm tu, ngoại trừ thanh kiếm trong tay này, cũng chính là pháp bảo bản mệnh, còn lại gần như rỗng tuếch." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm lắc đầu một cái, "Lệ Cư này cái khác không nói, đến một chữ cũng không có, ta đã tìm khắp nơi, chẳng thu hoạch được gì."
"Thật?" Đại khái không đành lòng nhìn thiếu niên ăn nói ngu xuẩn hoài, thật sự muốn ném mặt mũi tiên giới bọn họ xuống đất rồi, bọn người Tuyền Sơn tiên tử mới đi vào, "Lão Hạc, phiền người xem hắn, nếu có dị động, làm thịt là được."
Tuyền Sơn tiên tử không tin lời Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nói, nhưng trước mắt nàng cũng không thể không biết phân biệt tốt xấu gϊếŧ đối phương. Không phải sợ gì khác, mà là bên trong trạch cũ thánh nhân, không hợp thấy máu, nàng không thể quá phận.
"Tuyền Sơn tiên tử, ngươi có ý gì?" Thiếu niên cũng ý thức được mình bị xem thường, lúc này không khỏi có chút tức giận.
"Nếu không phải nhìn mặt mũi cha ngươi, ta đã sớm đuổi ngươi ra ngoài." Tuyền Sơn tiên liếc mắt, "Ngươi thành thật đứng ngốc ở đây cho ta. Từng cọng cây ngọn cỏ trong Lệ Cư này, mọi thứ ngươi đều không được động vào!"
Thiếu niên nổi trận lôi đình, nhưng không có tác dụng gì.
Ba người kia cũng ôm tâm thái xem vui, hoàn toàn không muốn nói chuyện giúp hắn.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khẽ rũ mắt, ở bên cạnh rất an tĩnh.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã vào bên trong cây đào, một chút khí tức còn sót lại cũng không có, hắn không cần lo lắng bọn họ bị phát hiện.
Chỉ là Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhìn dáng vẻ của mấy vị tiên nhân này, trong lòng rất thất vọng.
Ngoại trừ tu vi cao một chút, gần như không có gì khác biệt so với tu sĩ Tu Chân giới.
Hơn nữa, nếu ở những thời điểm khác, những tiên nhân này khi đối mặt với tu sĩ hạ giới, ít nhiều gì vẫn sẽ giả vờ giả vịt, nhưng hôm nay ở trạch cũ thánh nhân, người ta vội vàng tìm kiếm cơ duyên còn không kịp, làm gì có thời gian quan tâm một tu sĩ bình thường nghĩ như thế nào?
Lão Hạc nhìn Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, khẽ mỉm cười, "Ngược lại là một hạt giống kiếm tu tốt, nói không chừng sau này ở tiên giới cũng có thể nhìn thấy ngươi."
"Đa tạ khích lệ." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khiêm tốn nói.
"Không sao." Lão Hạc mĩm cười, vươn tay vỗ vỗ vai Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, "Có thể gặp gỡ, cũng là duyên phận."
Thân thể Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đột nhiên cứng đờ.
Hình như hắn không động đậy được nữa.
Lão Hạc vẫn ân cần nhìn hắn, "Ngươi yên tâm, ta ra tay rất nhẹ, đến lúc thích hợp pháp thuật trên người ngươi sẽ tự động giải."
Dứt lời, Lão Hạc không nhìn nữa hắn, cũng bắt đầu đi vào Lệ Cư tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình. Tuyền Sơn tiên tử nói, cần gì hắn phải nghe theo? Cho nàng mấy phần mặt mũi là được rồi.
Sư Vô Cữu bên trong cây