Chương 46:
Nữ tử duy nhất trong ba vị tiên tôn không chịu rời khỏi Lệ Cư vẫn còn ở lại này gọi là Hòa Ninh Tiên Tôn, thanh niên trẻ tuổi kia tên là Trác Phong Tiên Tôn, còn lại vị tướng mạo hơi già thì xưng là Hoa Lam Tiên Tôn.
Ba người này ở trong Tiên giới cũng có thể gọi là tiếng tăm lừng lẫy, hầu như đều là tiên tôn đã vạn năm có thừa. Bởi vậy, bọn họ cũng biết một số bí mật, tìm hiểu được chuyện năm đó trong tay Thần Tàng thánh nhân có thể đã từng có đại đạo thánh binh! Sở dĩ nói là có thể, là bởi vì chuyện này vẫn chỉ là một lời đồn đại, Thần Tàng thánh nhân chưa bao giờ sử dụng đại đạo thánh binh trước mặt người nào, vì vậy tin tức này cũng chỉ nằm ở giữa mức tin và không tin.
Mà hiển nhiên, ba vị tiên tôn này đều hướng về phía tin.
Con đường thành thánh từ xưa đến nay, từ lâu đã có người đi trước tạo ra một con đường, người đến sau có thể thành thánh, vẫn là trăm khoanh trở về một đốm, đều noi theo bước chân của người đi trước mà đi.
Như năm đó Bàn Cổ khai thiên lập địa, đi chính là con đường thân thể thành thánh; Tam Thanh thành thánh, đi chính là con đường chém tam thi, tìm kiếm bản ngã; Nữ Oa thành thánh, là người sáng lập ra nhân tộc, đó là con đường công đức…
[Bàn Cổ: được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Vừa sinh ra thì vị ấy đã tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.]
[Tam Thi (hay còn gọi là tam bành): Trong dân gian người ta quan niệm rằng ẩn chứa sâu trong mỗi người đều có 3 vị thần – Tam bành cai quản sai khiến tâm tính con người làm những điều sai trái: sai khiến làm cho con người kiêu ngạo, lười biếng; sai khiến làm cho con người tính thích ngao du, đi lại; sai khiến làm con người luôn thích dâʍ ɖu͙ƈ.]
Những người đi trước, gần như đã để lại cho người đến sau những bản mẫu hoàn mỹ nhất. Mà sự thật cũng chứng minh, ngoại trừ những con đường các tiền bối để lại, người khác muốn tự tạo ra một con đường khác, toàn bộ đều thất bại.
Nhưng rốt cuộc Thần Tàng đạo nhân đã làm thế nào để thành thánh, đã đi con đường nào, không một ai biết được.
Cũng có người nói, bởi vì Thần Tàng đạo nhân nắm giữ đại đạo thánh binh trong tay, mới thành thánh.
Tin tức này lúc đầu nghe có vẻ hơi xạo, nhưng khi rất nhiều tiên tôn phát hiện mình trải qua nhiều năm, đi qua nhân gian, đi qua Tu Chân giới, rồi lại bước từng bước cho tới vị trí hàng đầu Tiên giới bây giờ, sau đó tới lúc không thể tiếp tục tiến thêm một bước nữa, thì dù đó có là một tin tức không đáng tin cậy đi nữa, họ cũng dám tin.
Gọi là tiên tôn, vốn nên là chí tôn Tiên giới.
Mà có thánh nhân ở phía trước, làm sao dám đàm luận chí tôn?
Người có thể đi tới vị trí tiên tôn, mỗi một người đều đã từng được gọi là “người đại khí vận”. Phi thăng thành tiên vốn là chuyện ít khả năng thành công, mà trong một đống tiên nhân đó lại có thể thuận lợi tu hành đến vị trí tiên tôn, thì càng là như vậy.
Đến một bước này, bọn họ đã hưởng qua rất nhiều thứ mà người khác không được hưởng qua, mà một chút khát vọng của bọn họ đối với phàm tục, quyền lợi, sắc đẹp, cuối cùng theo thời gian trôi qua cũng đã hóa thành hư không. Còn thứ trở nên càng ngày càng sâu sắc đối với bọn họ chính là đại đạo.
Rốt cuộc giữa tiên tôn với chuẩn thánh, giữa chuẩn thánh so với thánh nhân, khác nhau như thế nào?
Với địa vị của bọn họ bây giờ, cũng chỉ có loại đồ vật bọn họ cầu không được sờ không tới mới là điều duy nhất bọn họ theo đuổi.
Sau khi điều tra cẩn thận, chẳng biết bọn họ đã đi theo dấu chân Thần Tàng đạo nhân điều tra bao nhiêu năm, rồi lại cân nhắc thử tính toán bao nhiêu lần, cuối cùng cho ra một kết luận. Tỉ lệ năm đó Thần Tàng đạo nhân nắm giữ đại đạo thánh binh trong tay gần như đạt tới năm phần mười!
Dù tỉ lệ chỉ có một phần, cũng đã có thể làm cho những người này điên cuồng, huống chi là năm phần mười?
Bởi vậy, Lệ Cư nhìn như không đáng chú ý, gần như trống rỗng này, nhưng ba tiên tôn vẫn ôm một chút hy vọng có thể tìm ra manh mối về đại đạo thánh binh mà tới.
Chỉ là ai có thể nghĩ tới, nơi này lại còn giấu một tiên tôn? Hơn nữa còn là một tiên tôn có thể sử dụng toàn bộ thực lực ở Tu Chân giới?
Chẳng lẽ đối phương cũng vì đại đạo thánh binh mà đến?
Từ một góc độ nào đó mà nói, mấy người Hòa Ninh Tiên Tôn đã đoán đúng.
Nhưng đợi đến khi khí tức độ kiếp của Chu Trường Dung càng ngày càng dày đặc, sắc mặt ba vị tiên tôn này mới thay đổi.
Trước đó bọn họ đã bị Sư Vô Cữu nhục nhã một trận, bây giờ còn phát hiện mình bị đùa giỡn, thì dù người đó có tu dưỡng tốt như thế nào đi nữa cũng phải cho đối phương một bài học. Nếu không sau này bọn học làm gì còn mặt mũi nào đi quản lý việc ở Tiên Giới?
Dẫn đầu ra tay trước là Hòa Ninh Tiên Tôn.
Nữ tử tu hành không dễ, nhưng nữ tử có thể đạt tới địa vị ngày hôm nay, Hòa Ninh Tiên Tôn chính là loại người đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình lại càng tàn nhẫn hơn.
Khi nàng còn là một người phàm bình thường, vốn là công chúa một nước, “Hòa Ninh” chính là phong hào công chúa của nàng. Nàng không giống như những vị công chúa khác trong lịch sử, hưởng thụ vinh hóa phú quý rồi gả cho một phò mã hợp ý, mà ngược lại bái làm đệ tử quốc sư lúc bấy giờ là một tu sĩ Luyện Khí bình thường, bỏ xuống tất cả để tu hành. Thanh mai trúc mã, phu quân người yêu, nàng từng có được, cũng đã từng mất đi, không biết phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn mới có thể đạt tới thành tựu Hòa Ninh Tiên Tôn bây giờ!
Vì vậy, xét về sự quyết đoán, trong ba người nàng là người quyết đoán nhất.
Hòa Ninh Tiên Tôn suy nghĩ rất thấu đáo, kiếp vân hôm nay đã hội tụ, cái người muốn độ kiếp ẩn thân bên trong cây đào kia, dù không ra cũng phải ra, nếu không bao gồm cả cây đào và người bên trong đều sẽ bị thiên lôi bổ xuống hết.
Nhưng mà điều bây giờ nàng muốn làm không phải buộc bọn họ đi ra, mà là muốn nghĩ trăm phương ngàn kế giữ cho bọn họ không ra, nếm thử chút mùi vị của thiên lôi mới đúng.
Nếu bên trong cây đào này có một người tu vi tiên tôn tồn tại, lúc đó thiên lôi bổ xuống thì sẽ biết ở đây có hơn một người không nên xuất hiện ở Tu Chân giới, như vậy uy lực của đạo thiên lôi thứ hai sẽ tăng gấp bội, đạo thứ ba đạo thứ tư cũng vậy.
Không cần bọn họ ra tay, thiên lôi cũng sẽ xử lý hai người này!
Hòa Ninh Tiên Tôn gỡ từ trên búi tóc xuống một cái trâm ngọc.
Trâm ngọc kia nhìn như vô cùng bình thường không có gì đặc biệt, nhưng sau khi nằm trong tay Hòa Ninh Tiên Tôn, trong nháy mắt lại hóa thành một thần binh lợi khí khó có thể hình dung.
Nàng cầm trâm, hời hợt rạch nhẹ một cái về phía cây đào.
Không khí vặn vẹo, linh khí trong chớp mắt rút đi sạch sẽ, không gian như bị trâm kia cắt rời vậy, khu vực gần cây đào gần như đều đã bị ngăn cách ra.
Đối với nhóm tiên tôn mà nói, cắt rời không gian chỉ là chút trò vặt.
Nàng làm như vậy, cũng chỉ là muốn kéo dài một chút thời gian thôi.
Một khi không gian bị cắt rời, người bị nhốt ở bên trong sẽ trở thành bên yếu thế. Không có linh khí, hiệu quả của pháp thuật phát ra sau này đương nhiên sẽ phải chịu chút bó buộc. Nếu đối phương không có hiểu biết về không gian, trong nháy mắt bước ra khỏi cây đào, nói không chừng sẽ bị không gian lôi kéo cắt ra làm hai.
Chiêu thức tuy đơn giản, nhưng uy lực lại lớn!
Mấy nhóc đào yêu có bao giờ gặp qua loại chuyện như vậy?
“Sao mà giống như một chút linh khí cũng không có vậy?” Cành lá cây đào vốn xum xuê, phải cần rất nhiều linh khí, bây giờ lại phải chịu cảnh không có chút linh khí nào, đương nhiên rất khó chịu.
“Trò vặt, nhưng không tệ rất thông minh.” Sao Sư Vô Cữu có thể không biết ý đồ của Hòa Ninh Tiên Tôn.
Mọi chuyện đi đến bước này, cuối cùng mấy tên trên Tiên giới kia mới làm ra chút chuyện mà hắn có thể đặt vào trong mắt rồi.
Xem ra mấy tên này cũng không vô dụng như hắn nghĩ.
Trác Phong Tiên Tôn và Hoa Lam Tiên Tôn cuối cùng cũng coi như hiểu ra Hòa Ninh đang làm gì, im lìm không lên tiếng đứng ở sau lưng bảo hộ nàng.
Nếu hai người ẩn thân bên trong cây đào không đi ra, vậy thì phải ngoan ngoãn chịu đựng lễ rửa tội của thiên lôi. Còn nếu muốn đi ra, thì trong nháy bọn hắn xuất hiện, quyền chủ động khống chế đấu pháp sẽ nằm trong tay bọn họ!
Có lẽ cây đào này có chút bản lĩnh quái lạ, mới có thể giúp cho tên tiên tôn này phát huy bản lĩnh thực sự.
Nhưng nếu sau khi ra đây, còn có thể phát huy thực lực như vậy không?
Nếu có, thiên đạo nhất định sẽ cảm ứng được!
Dựa theo lẽ thường mà nói, ba tiên tôn này phân tích không sai, bởi vì bọn họ dựa vào cấp bậc tiên tôn của chính mình, suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên phân tích rất mạch lạc rõ ràng.
Điều duy nhất bọn họ không nghĩ tới chính là cấp bậc tu vi chân chính của Sư Vô Cữu.
Mà điều này cũng không phải do bọn họ.
Nếu trong cửu thiên thập giới xuất hiện một vị Chuẩn Thánh, cơ bản che giấu không nổi, huống hồ chi là vị Yêu Hoàng nào đó trở thành Chuẩn Thánh cuối cùng, từ lâu đã được mọi người biết đến là “người đã ngã xuống”, sao bọn họ có thể nghĩ tới Sư Vô Cữu đã “khởi tử hoàn sinh”, còn giúp Chu Trường Dung đánh bọn họ nữa chứ?
Kiếp vân bên ngoài đã càng ngày càng dày đặc, thiên kiếp sắp tới!
Sư Vô Cữu không thể tiếp tục ở thế giới nhỏ bên trong cây đào nữa, miễn cho lúc đó liên lụy ba nhóc yêu tinh này chết dưới tay thiên lôi.
Mà Chu Trường Dung ở một bên khác, chậm rãi mở mắt, cũng chuẩn bị ra khỏi thế giới bên trong cây đào.
Sư Vô Cữu sốc lên một chút tinh thần.
Hắn đưa tay quơ ngang mặt mình, che lại khuôn mặt, thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất khỏi thế giới bên trong cây đào.
“Ồ, người được chủ nhân chọn cũng đi ra ngoài rồi!” Ngay lúc Sư Vô Cữu vừa biến mất, nhóc đào cũng nhịn không được nói.
Trong một khắc Sư Vô Cữu vừa ra khỏi cây đào kia, mấy người Hòa Ninh lập tức tấn công.
Trác Phong và Hoa Lam cũng là hai tiên tôn tiếng tăm lừng lẫy, chiêu thức hay phép thuật hay kiếm thuật cũng không hề kém.
Ba loại công kích, ba phương hướng, ba tiên tôn!
Nếu đổi thành người bình thường, không bị đánh chết cũng bị hù chết.
Còn Sư Vô Cữu nào có để những người này vào trong mắt? Che giấu dung mạo, cũng là để sau này làm việc thuận tiện hơn một chút mà thôi.
Ai, dung mạo bản tọa ấy, người gặp khó quên, đợi tới khi mấy tên này trở lại Tiên giới chắc chắn sẽ có mấy lão già bất tử nhận ra bản tọa còn sống mất.
Lúc đó, sợ là mấy lão bất tử kia sẽ phát điên, muốn đuổi theo bản tọa.
Tuy như vậy rất thú vị, nhưng Sư Vô Cữu cảm thấy Sổ Sinh Tử càng thú vị hơn, tốt nhất vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Mấy người Hòa Ninh bởi vì Sư Vô Cữu sử dụng ảo thuật nên chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, những thứ khác hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Mà một thân khí thế của Sư Vô Cữu cũng khiến cho bọn họ nhớ tới mấy lão tiên tôn một lòng tu hành không ra ngoài nửa bước trên Tiên giới.
Khoảng cách bọn họ bước tới Chuẩn Thánh gần như chỉ thiếu một chút nữa, cảm giác ngột ngạt trên người bọn họ không thấp, dù đều là tiên tôn, cũng cảm thấy sự khác biệt rõ ràng.
Bây giờ, mấy người Hòa Ninh đều có loại cảm giác tương tự từ trên người Sư Vô Cữu.
Chỉ là hôm nay bọn họ ở trạng thái phân thần, không bằng bản thể cho nên cảm nhận càng sâu sắc hơn nhiều.
“Có thể bức bản tọa đi ra, ngược lại rất đáng khen.” Sư Vô Cữu khẽ nâng đầu, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn sang.
Thân ảnh Chu Trường Dung cũng ngay lúc Sư Vô Cữu dứt lời, lập tức xuất hiện.
Sao hắn lại đi ra lúc này?
Sư Vô Cữu rất muốn mắng người, Hòa Ninh Tiên Tôn cạnh đó trong lúc tấn công cũng là người đầu tiên phát hiện ra Chu Trường Dung, trong lòng biết đây mới là người được thánh nhân biếu tặng kia.
Vì vậy nàng đổi hướng tấn công, nhanh chóng chạy qua hướng Chu Trường Dung.
So sánh với khúc xương cứng Sư Vô Cữu này, Chu Trường Dung cũng chỉ là một nửa tiên nhân sắp độ kiếp mà thôi.
Hơn nữa, ảo thuật của Chu Trường Dung không lợi hại như Sư Vô Cữu, ở trong mắt nhóm tiên tôn, dáng vẻ của Chu Trường Dung bị bọn họ nhìn rất rõ ràng.
Ngu thì chết thôi!
Sư Vô Cữu tức giận trong lòng, hai mắt xanh lục, lập loè ánh sáng.
Ngay lúc Hòa ninh đối diện với tầm mắt của hắn, thân thể đột nhiên trì trệ.
Không ổn! Lúc trước hắn cũng dựa vào đồng thuật khống chế ngược lại cửu vĩ hồ.
Trong đầu Hòa Ninh chợt lóe một suy nghĩ như vậy, nhưng bởi vì thân thể đột nhiên dừng lại mà mất đi tiên cơ.
Sư Vô Cữu đã đến trước mặt nàng, tránh né công kích của nàng, lấy thủ lệnh Nhân Hoàng từ trên người nàng xuống, ngắt một cái.
“Ngươi!”
Hòa Ninh Tiên Tôn chỉ kịp hô lên một chữ như thế, thân thể lập tức bị ép buộc biến mất khỏi thế giới này, trực tiếp trở về bản thể.
Dầu gì cũng là một nhân vật hơn người, khi đối mặt với công kích của địch nhân chẳng phải nên nghĩ cách nào làm thế nào để phản công sao, vậy mà lại đi cướp thủ lệnh của người ta ép buộc người ta rời đi, cái này chẳng khác gì đang chơi game đánh được một nửa rồi mà bị người khác rút nguồn điện bắt buộc log out vậy sao?
Hai vị tiên quân Trác Phong và Hoa Lam cũng bị thao tác của Sư Vô Cữu làm cho ngây người luôn rồi.
Bọn họ sống đến cái tuổi tác này, nhiều ít cũng đã đối mặt mấy lần, nhìn chung chiến dấu chính diện với đối thủ chính phép lịch sự cơ bản nhất.
Mà hiển nhiên, Sư Vô Cữu không muốn làm như vậy.
Nói ra thì đây cũng là thủ đoạn sau khi học được thói xấu từ Chu Trường Dung mà ra. Nếu là trước đây, rất hiển nhiên Sư Vô Cữu sẽ dựa theo lẽ thường tiến hành đối chiến, nhưng Chu Trường Dung lại là một tên theo chủ