Chương 68:
Tử Sơn Quân nhanh chóng dẫn theo hai người Trần Hóa Vũ và Sùng Minh chạy trốn. Hắn vốn rất quen thuộc xung quanh đây, hiển nhiên cũng có thể nhanh chóng tìm ra một chỗ ẩn thân thích hợp.
Chỉ là bọn họ vừa mới được yên ổn thì tránh không được lại lo lắng cho hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đang ngăn chặn kẻ địch ở phía trước.
Sắc mặt Tử Sơn Quân che kín mây đen, thoạt nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Trần Hóa Vũ nhìn Tử Sơn Quân, rồi lại nhìn Sùng Minh, chỉ cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt. Dù hắn thích nói nhiều nhưng vào giờ phút này cũng biết rõ không thể ăn nói tùy tiện, trong khoảng thời gian ngắn không dám manh động.
Vấn đề giữa đôi thầy trò này, hắn cũng không dám nhúng tay.
"Sư phụ, ngài yên tâm, chắc chắn hai vị sư bá sẽ không xảy ra vấn đề." Sùng Minh phá vỡ trầm mặc, chủ động lên tiếng.
Tử Sơn Quân vẫn không nói một lời.
"Khụ, đồ đệ của ngươi đang nói chuyện với ngươi đấy." Trần Hóa Vũ nhắc nhở một câu.
Tử Sơn Quân nhìn chằm chằm Trần Hóa Vũ hồi lâu, sau đó giơ tay, trực tiếp đẩy Trần Hóa Vũ ra ngoài.
"Ê ê ê, ngươi làm gì vậy?" Trần Hóa Vũ bối rối, đang yên đang lành, Tử Sơn Quân bị thần kinh à?
"Ta có việc muốn nói với Sùng Minh, ngươi không tiện nghe, ngươi ra ngoài trước đi." Thái độ của Tử Sơn Quân rất kiên quyết, nhìn dáng vẻ như đang đè nén tức giận rất lớn.
Trần Hóa Vũ nhìn thái độ của thằng bạn tốt, không biết hắn đang não bổ ra cái gì, nhưng Tử Sơn Quân là một người ít nóng tính, đột nhiên hắn tức giận như vậy, chắc hẳn có nguyên nhân.
"Được, được rồi, ngươi đừng đánh nó, trẻ con mà, phạm sai lầm thì vẫn còn có thể từ từ dạy bảo." Trần Hóa Vũ có lòng khuyên một câu, chỉ cần hắn cảm thấy đó không phải là lỗi của Tử Sơn Quân là được.
Quan hệ gần xa, chỉ khi gặp phải chuyện mới có thể biểu hiện ra.
Đẩy Trần Hóa Vũ ra ngoài, nơi này chỉ còn lại hai thầy trò Tử Sơn Quân và Sùng Minh. Một số thứ không tiện nói, cũng có thể nói rõ vào lúc này.
"Sư phụ, ngài muốn nói gì với con sao?" Hình như Sùng Minh có hơi sợ dáng vẻ này của Tử Sơn Quân, vốn tuổi nhóc không lớn, lại nhỏ gầy yếu ớt, thoạt nhìn khá đáng thương, "Ngài đừng vậy, con có hơi sợ."
Trước đây mỗi khi nhóc tỏ vẻ sợ hãi, Tử Sơn Quân sẽ tới dỗ nhóc, sau đó tìm cho nhóc đủ loại đồ chơi nhỏ thú vị đùa cho nhóc vui.
Lúc Sùng Minh vừa mới bước vào tu hành, thỉnh thoảng vẫn có thể nhớ tới cảnh tượng mình bị người ta gϊếŧ khi còn sống, bình thường không có cách nào nghỉ ngơi. Cũng chỉ có vị sự phụ hai mươi bốn chữ hiếu Tử Sơn Quân này, kể cho nhóc rất nhiều câu chuyện cười, mang nhóc đi tìm một số chim yêu nghe chúng nó hát. Sau một hồi nổ lực như vậy, Sùng Minh mới chậm rãi bước ra khỏi quá khứ.
[hai mươi bốn chữ hiếu: liên quan đến bài thơ nhị thập tứ hiếu, kể về 24 tấm gương sáng về sự hiếu thảo.]
Dù là loại tình cảm gì đi nữa thì đó cũng không phải là thứ tình cảm chỉ cần trả giá từ một phương là sẽ đạt thành quả.
Tất cả những thứ Tử Sơn Quân làm cho Sùng Minh, đủ để khiến cho Trần Hóa Vũ chua lè muốn chết, có thể thấy Tử Sơn Quân bỏ ra bao nhiêu công sức.
Nhưng bây giờ, một chiêu này lại không có tác dụng.
Trong lòng Sùng Minh cũng có hơi bất an.
"Con biết sai rồi?" Không phải Tử Sơn Quân không đau lòng đồ nhi, nhưng hắn lại càng để ý đến việc xóa đi suy nghĩ lầm đường lạc lối của đồ nhi mình hơn. Đối với thần tu mà nói, thiện ác thường hiện trong nháy mắt. E rằng chỉ một khắc trước ngươi vẫn được tôn vinh là người tốt, nhưng sau một khắc đó đã biến thành yêu ma người người hô đánh.
Thần tu hay tà thần tu, nói chung đều dựa vào nhang đèn nhân tộc mà sinh. Người có tốt xấu, thần tu cũng như thế. Thậm chí, thần tu so với tiên tu, tỷ lệ rơi vào ma đạo càng cao hơn.
"Đồ nhi không biết sai ở đâu?" Vẻ mặt Sùng Minh vô cùng mơ hồ.
"Trước bởi vì tình thế cấp bách nên vi sư mới nhất thời không phát hiện ra điều không đúng." Tử Sơn Quân nắm chặt hai tay, nhìn về phía Sùng Minh, "Những người bên ngoài kia, đều vì con mới tới đây."
"Sư phụ, bọn họ đều vì muốn đèn Thanh Tà mà đến." Khắp mặt Sùng Minh tràn đầy vẻ bi thương, "Nếu sư phụ đang trách con là chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn, mang đến cho ngài nhiều phiền toái, vậy thì chúng ta ra ngoài đi, để bọn họ đem con đi là được rồi. Sư phụ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không liên lụy đến mọi người, không để mọi người bị thương tổn."
"Được rồi, con biết ta không nói đến cái này!" Số lần Tử Sơn Quân tức giận cực kì ít, nhưng tình cờ tức giận một lần, lại khiến người khó có thể lơ là. Ngay lúc này, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Sùng Minh, tràn đầy vẻ khó hiểu và giận dữ.
"Nếu vi sư trách con là chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn, lúc trước sẽ không che chở cho con." Ánh mắt Tử Sơn Quân nhìn về phía Sùng Minh đầy vẻ thất vọng, "Sùng Minh, sao con lại biến thành dáng vẻ như này? Sư phụ rất thất vọng."
"Đệ tử không hiểu sư phụ đang nói gì." Sùng Minh vẫn như trước, "Chắc hẳn sư phụ đã hiểu lầm gì đó."
"Có phải hiểu lầm hay không, chẳng lẽ con không biết?" Vốn Tử Sơn Quân còn muốn để lại cho Sùng Minh chút mặt mũi, nhưng không ngờ Sùng Minh lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, "Chuyện trên người con có dấu ấn công đức, ngay cả chúng ta cũng chỉ mới biết không lâu, vậy những người bên ngoài kia biết được tin tức thế nào? Con nhất định phải bắt sư phụ nói đến nước này sao?"
"Chu sư bá có thể phát hiện ra điều không đúng trên người con, đương nhiên những người khác cũng có thể phát hiện ra. Sư phụ, ngài quá coi thường cao nhân trong thiên hạ rồi." Sùng Minh mĩm cười, "Bọn họ tới bắt con, một khi con rơi vào trong tay bọn họ, sống chết khó đoán, sư phụ, con cần gì phải làm chuyện như vậy? Loại suy nghĩ này của ngài, có phải có người nói gì với người không? Tỷ như vị Chu sư bá kia, có phải hắn cảm thấy con liên lụy đến ngài, mới cố ý nói với ngài như thế?"
"Sùng Minh, chuyện đã đến nước này, con còn không chịu nói thật?" Tử Sơn Quân rất thất vọng, đến trình độ này, phản ứng đầu tiên của Sùng Minh lại là nghĩ đến ai là người nói xấu sau lưng, lại không hề nghĩ tới vấn đề bắt đầu từ đâu, "Nhận biết dấu ấn công đức, cần phải có thần tu tiêu hao hơn một nửa thực lực của mình như Hoàng Đại Tiên mới có thể làm được. Hắn ra tay một lần, đến nay vẫn còn phải an dưỡng. Trên đời này có được mấy thần tu có lòng và bản lĩnh như hắn? Những tu sĩ bên ngoài kia, còn có tiên nhân sau lưng bọn họ, có tư cách gì làm cho đại năng thần tu địa vị ngang hàng như Hoàng Đại Tiên ra tay giúp đỡ?"
Nếu Chu Trường Dung không quen biết hắn, còn cứu người phàm bên trong tòa miếu thần, bản thân lại là đạo thống quỷ tu, Hoàng Đại Tiên đã cân nhắc trên dưới rất nhiều mới ra tay giúp đỡ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sao có thể có thêm một Hoàng Đại Tiên khác hỗ trợ phân biệt?
"Sùng Minh, con biết nhược điểm lớn nhất của con là gì không?" Tử Sơn Quân cười khổ nói.
"Sư phụ, người đang nói gì vậy? Con không hiểu."
"Ta giống con cũng nắm giữ dấu ấn công đức, thế nhưng những tu sĩ bên ngoài kia, lại đơn phương chỉ điểm riêng một mình con. Hai người chúng ta chưa bao giờ tách ra, dù thật sự có cao nhân phát hiện ra con và ta không đúng, người bọn họ muốn bắt cũng phải có thể thêm ta mới đúng."
Sùng Minh lẳng lặng nhìn Tử Sơn Quân trong phút chốc, nở nụ cười.
"Sư phụ, con rất cảm kích ngài, cho nên con mới không tiết lộ ra thân phận của người, con biết ngài chỉ muốn yên tĩnh sinh hoạt, tìm mấy người bạn tốt, cùng nhau tầm tiên vấn đạo, tiêu dao một đời. Không ngờ, cuộc đời con chỉ có một lần thiện tâm, đặt ở trên người ngài lại khiến cho ngài hoài nghi con." Sùng Minh chỉ cảm thấy thế sự vô thường, nhưng lại không hối hận, "Mà sư phụ, con cũng không hối hận, dù được làm lại một lần nữa, con cũng sẽ không liên lụy đến người."
"Sùng Minh, con chịu thừa nhận, là con thả tin tức ra ngoài?"
"Chi bằng sư phụ nói cho con biết đi, từ khi nào thì bắt đầu hoài nghi con." Ngược lại Sùng Minh không vội nói thẳng, "Con rất tò mò, lúc trước sư phụ vẫn hoàn toàn tín nhiệm con, tại sao hiện tại lại cố tình hoài nghi con?"
Tử Sơn Quân ngậm miệng không nói, nhưng Sùng Minh đoán cũng có thể đoán được, hẳn là Chu Trường Dung.
Trừ hắn ra, ai sẽ nói sư phụ đây?
Quay ngược lại khoảng thời gian lúc Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu nói muốn tách ra nghỉ ngơi.
Tử Sơn Quân vừa lo lắng thân phận của Sùng Minh sẽ bị phát hiện, lại vừa vui vẻ vì mình và đồ đệ còn có thể ở chung với nhau một quãng thời gian, cũng có thể lấy hết tất cả bản lĩnh của mình dạy cho Sùng Minh.
Tỷ như cái ấn sơn thần kia, tự hắn cũng có thể dạy cho nhóc con cách sử dụng.
Tiếp đó, bên tai Tử Sơn Quân lại xuất hiện một giọng nói.
Là truyền âm bí mật.
"Tử Sơn Quân, là ta, Chu Trường Dung. Bây giờ ngươi đừng làm ra bất kỳ phản ứng nào, cũng đừng để đồ đệ của ngươi phát hiện, ngươi cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi cẩn thận nghe ta nói này."
Nếu Chu Trường Dung lựa chọn dùng phương thức bí ẩn như vậy để nói chuyện với hắn, chỉ sợ là vì chuyện của Sùng Minh. Tử Sơn Quân không phải người không biết tốt xấu, Chu Trường Dung vì tìm kiếm Sùng Minh mà đến, bây giờ lại nguyện ý dừng chân lại Thế Gian, sợ rằng có thứ hắn cần phải cân nhắc.
Tử Sơn Quân hiểu rõ, Chu Trường Dung là một người đáng để tín nhiệm, bởi vậy, đối với lời Chu Trường Dung nói, hắn vẫn làm theo.
"Đồ đệ Sùng Minh của ngươi, có một chút vấn đề." Chu Trường Dung nói xong, lại nhanh chóng bổ sung thêm, "Đương nhiên, trước mắt ta không có chứng cứ, có điều dù là thời cơ nhóc xuất hiện hay thân phận của nhóc đó thật sự quá đúng dịp."
Tử Sơn Quân vừa muốn nói chuyện, nhưng nghĩ đến dặn dò của Chu Trường Dung vừa nãy, vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi về phía trước.
"Trước ngươi vẫn không tìm thấy được một đồ đệ thích hợp, nên ta đã thử tính toán một chút, thời gian ngươi tìm thấy nhóc đó với thời gian Diệp Tiêu quyết định mời người từ khắp cửu thiên thập giới đến hỗ trợ tìm chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn đều không chênh lệch lắm." Chu Trường Dung thở dài, "Hơn trăm năm không tìm thấy đồ đệ, ngay lúc này lại tìm được, thật sự rất kì lạ."
Tử Sơn Quân nín một bụng lời muốn nói, đây chỉ là trùng hợp!
"Chắc hẳn ngươi muốn nói, đây chỉ là trùng hợp." Sao Chu Trường Dung lại không rõ suy nghĩ của Tử Sơn Quân, "Nhưng dấu ấn công đức trên người nhóc đó, xuất hiện cũng rất trùng hợp. Tử Sơn Quân, ngươi thật sự cảm thấy, một người đã chết 1500 năm, sau khi chuyển kiếp đầu thai vẫn còn có thể nhớ có người muốn tìm mình sao?"
Tử Sơn Quân nghe vậy cứng đờ.
Chu Trường Dung nói đương nhiên có lý, nhưng hắn cũng có dấu ấn công đức tương tự, điều này phải nói thế nào?
"Nhưng mà, tất cả những điều này vẫn chỉ là hoài nghi thôi." Chu Trường Dung tiếp tục nói, "Vừa rồi, ta và Vô Cữu đã nói, trong chốc lát không có cách nào mang đồ đệ của ngươi lên tầng trời Thị Phi, bằng không chúng ta chờ chút xem sao. Nếu tiếp theo vẫn gió êm sóng lặng, chúng ta chờ thêm vài năm nữa lại nói tiếp. Còn nếu xuất hiện biến cố, Tử Sơn Quân, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng."
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu sợ Tử Sơn Quân quá tin tưởng đồ đệ của hắn, ngược lại dễ dàng bị lừa dối và lợi dụng. Về tình về lý, Chu Trường Dung đều không hy vọng Tử Sơn Quân phải trải qua một kiếp nạn như thế.
Hắn đối xử tốt với Sùng Minh, bọn họ đều thấy ở trong mắt.
Tử Sơn Quân chỉ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra gật gật đầu, trước đè xuống tất cả nghi hoặc trong lòng.
Nhưng cùng lúc, Tử Sơn Quân cũng cầu khẩn, hi vọng tiếp theo sẽ không có chuyện gì phát sinh.
Đáng tiếc, không lâu lắm, toàn bộ những tu sĩ bên ngoài kia tới, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn tìm Sùng Minh.
"Bởi vì mấy người Chu đạo hữu mượn cớ hiện giờ không thể mang ngươi lên tầng trời Thị Phi, bởi vì hắn vẫn còn hoài nghi ngươi, vì bức bách Chu đạo hữu, đồng thời cũng vì bản thân, cho nên ngươi mới tiết lộ tin tức ra ngoài." Tử Sơn Quân nhìn về phía Sùng Minh, "Ngươi hi vọng lên tầng trời Thị Phi, hoặc là nói, ngươi càng muốn mượn tay Chu Trường Dung để lên tầng trời Thị Phi hơn, đúng không?"
Bốp bốp bốp bốp.
Sùng Minh tự vỗ tay cho sư phụ của mình, trên mặt treo một nụ cười thưởng thức.
Trước kia Sùng Minh cười, Tử Sơn Quân chỉ cảm thấy ấm áp.
Bởi vì dù đệ tử gặp phải rất nhiều chuyện không tốt, nhưng nhóc con vẫn còn có thể cười như trước cũng rất nỗ lực tu hành. Có một đồ đệ ngoan ngoãn lại khiến người đau lòng như thế, hiển nhiên Tử Sơn Quân sẽ càng nâng ở trong tay sợ ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan.
Nhưng hôm nay, cùng là một gương mặt, cùng là một nụ cười, nhưng Tử Sơn Quân nhìn lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Thì ra ánh mắt nhìn người không giống thì nhìn cái gì cũng khác.
"Chu Trường Dung là người đại khí vận, điều này hẳn sư phụ cũng biết." Sùng Minh nghiêm túc trả lời, "Có thể lên tầng trời Thị Phi cùng với hắn,