Đúng là ý trời! Số mệnh của ông ấy đã đến rồi! Chẳng cần thiết phải đấu tranh nữa rồi!Cô gái trẻ nhìn thấy ông của mình như vậy, đau lòng khôn xiết, nước mắt cứ thế lăn dài không dùng lại được.
Đôi mày của Phương Vũ khẽ chau lại, nhìn Đường lão gia, đột nhiên mở lời, nói: “Ông đã sống 73 năm rồi, chắc cũng đã sống đủ rồi, tại sao vẫn còn muốn sống tiếp chứ?”Nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người đều sững sờ, hiếu kỳ sao Phương Vũ có thể biết tuổi tác của Đường lão gia.
Nhưng khi nghe thấy những lời nói sau đó của Phương Vũ, gương mặt bọn họ đều biến sắc.
Sống đủ rồi?Trên thế giới này làm gì có người nào sống đủ rồi chứ?Câu nói này là có ý gì?Gây hấn? Mia mai?“Cái tên khốn kiếp này, cậu có ý gì?" Sắc mặt Đường Phong tái mét, vung nắm đấm, đám hướng về phía ngực Phương Vũ.
Đôi mắt Phương Vũ khẽ động đậy, cơ thể thì lại không nhúc nhích.
"Bum!"Nắm đấm của Đường Phong còn chưa đánh tới Phương Vũ, bản thân cậu ta ngược lại phải chịu một cú va chạm với lực cực lớn, đánh cả người cậu bay về phía sau rồi ngã xuống đất.
Sắc mặt của những người khác có mặt tại đó có sự thay đổi lớn, hết sức kinh ngạc.
Rõ ràng là Đường Phong vung nắm đấm, thiếu niên này đến cả nhúc nhích cũng không có, ngược lại Đường Phong sao lại ngã xuống đất chứ?“Anh!" Cô gái xinh đẹp hét lên.
Bốn tên vệ sĩ đó liền phản ứng lại, lập tức tiến lên phía trước mấy bước, đi đến trước mặt Phương Vũ.
“Không được phép động tay!" Đường lão gia ngồi trên xe lăn ra lệnh bằng một giọng nói khàn khàn,Bốn tên vệ sĩ lập tức dừng bước.
Đường Phong ôm ngực, bò dậy từ mặt đất, nhìn Phương Vũ bằng ánh mắt hoảng sợ.
“Tiểu huynh đệ, chúng tôi thất lễ rồi, xin hỏi cậu tên là gì?" Đường lão gia hỏi.
“Phương Vũ.
” Phương Vũ đáp.
Đường lão gia khẽ gật đầu, mở lời: “Vừa rồi tiểu huynh đệ đây hỏi tôi tại sao vẫn muốn sống tiếp, tôi có thể trả lời.
"“Bởi vì, tôi vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh người nhà, tôi muốn nhìn thấy mấy đứa cháu trai cháu gái tôi trưởng thành, nhìn thấy bọn nó thành gia lập thất, nhìn chúng nó sinh con đẻ cái! con người không phải đều như thế sao? Trông chừng từ đời này sang đời khác.
" Đường lão gia mỉm cười nói.
“Ông nội! " Nghe thấy lời nói của Đường lão gia, cô gái trẻ đứng bên cạnh càng đau lòng hơn.
Người nhà! Ánh mắt Phương Vũ khẽ động.
Đối với cậu mà nói, người nhà đã là chuyện rất lâu đời rồi, nhưng đối với phàm nhân mà nói, người nhà lại cứ luôn tồn tại, từ đời này tiếp nối sang đời khác.
Nhưng còn hầu hết người phàm trần, ai lại không bằng lòng để sống lâu hơn một chút chứ?“Ông là đang ở giai đoạn cuối của ung thư phổi đúng chứ, tuổi thọ vẫn còn chưa đến 3 tháng nữa, hãy tận hưởng đoạn thời gian cuối cùng của đời người đi.
" Phương Vũ nói, xoay người trở lại ngôi nhà tranh, đồng thời cũng khóa cửa lại.
Còn đám người Đường gia, thì đều ngây người chết lặng.
Làm thế nào mà Phương Vũ vừa nhìn thì đã nhìn ra Đường lão