Dương Húc thân cao khoảng 1m9, cao hơn Phương Vũ cỡ nửa cái đầu.
Hơn nữa, dáng người hắn nhìn qua còn lớn hơn Phương Vũ hẳn một vòng.
Tố chất cơ thể khác biệt xa như vậy, vốn không cần phải so tới kỹ thuật đánh bóng nữa.
Chỉ dựa vào cơ thể thôi là cũng đã đủ để Dương Húc đàn áp được Phương Vũ rồi.
“Chỉ đấu đơn thôi thì hơi nhàm chán quá.
Phải có phạt mới được.
" Dương Húc mỉm cười đem bóng ném tới tay Phương Vũ.
“Phạt cái gì?” Phương Vũ hỏi.
“Người thua phải hít đất 100 cái trước mặt tất cả mọi người, dưới con mắt giám sát của tất cả nếu không làm xong thì không được đi, cậu thấy thế nào?" Dương Húc cười nham hiểm hỏi.
“Không thành vấn đề.
" Phương Vũ gật đầu.
Xung quanh liền vang lên một trận cười.
Đây không phải là Phương Vũ tự ngược đãi chính mình sao? Thua rồi còn phải hít đất 100 cái, với thân thể đó của cậu thì có thể làm xong được sao?Sau đó, đám nữ sinh xung quanh liền biến thành đội cổ động, đồng loạt hộ: “Dương Húc, cố lên! Dương Húc, cố lên! "Gần như tất cả mọi người đều cổ vũ Dương Húc, điều này lại làm cho Phương Vũ nhìn có vẻ cô đơn.
Dương Húc đã sớm chú ý tới Đường Tiểu Nhu đứng bên ngoài đám đông, trong mắt hắn hiện lên tia đắc ý.
Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy rõ khoảng cách giữa tên bạn cùng bàn của cậu và tôi.
Đường Tiểu Nhu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn thấy gương mặt vô cảm của Phương Vũ, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Cô biết Phương Vũ không thể nào thắng được, chỉ mong là cậu đừng có cứng chọi cung đối đầu với Dương Húc, bằng không với tính cách đó của Dương Húc thì chắc chắn sẽ ra tay đánh nhau.
Phương Vũ hai tay cầm bóng, nhìn rổ cách đó không xa.
Cậu không nói dối, cậu thật sự là không hề biết đánh bóngrổ.
Bất quá, cậu biết chỉ cần đem bóng ném vào rổ là ghi được điểm thôi.
Không phải là rất đơn giản sao?Phương Vũ một tay cầm bóng, muốn ném về phía rổ.
Dương Húc hai tay chống nạnh, căn bản không hề có ý muốn phòng thủ.
“Hahaha! xem tư thế ném bóng của Phương Vũ kìa, cậu ta đúng là thật sự không biết chơi bóng rổ mà.
”“Đúng rồi đó, buồn cười quá, cậu xem Dưỡng thiếu gia còn không thèm phòng thủ nữa kìa.
"“Thật không thú vị gì hết! "Đám học sinh la ó, biểu tình rất xem thường Phương Vũ.
Phương Vũ không thèm bận tâm đến, liền ném bóng đi.
"Huh!"Tiếng quả bóng lọt vào rổ.
Đám người vốn đang lớn tiếng la ó kia thì ngây ngốc cả người.
Định mệnh! Vậy mà cũng có thể ném vào? Vận may kiểu này cũng quá tốt di?Dương Húc nhướng mày, nói: “Cũng may mắn lắm.
"“Xong rồi thì sao nữa? Tới tôi phòng thủ phải không?”Phương Vũ hỏi.
“Không sai, chỉ là bắt đầu từ lúc này trở đi cậu sẽ không còn cơ hội ném nữa đâu” Dương Húc mang theo nụ cười cay nghiệt bước ra bên ngoài vạch 3 điểm, đổi chỗ với Phương Vũ.
“Dương Húc, cố lên! "Nhìn thấy Dương Húc cầm bóng, tiếng hò hét cổ vũ của đám đông lại vang lên.
Dương Húc nhìn mặt Phương Vũ, trong mắt toàn là oán khí lạnh lùng.
Hắn muốn làm cho Phương Vũ nhục nhã triệt để.
Mà ở trên sân bóng rổ, muốn làm cho đối thủ nhục nhã