Phiền phức nhanh như thế đã đến rồi sao?Phương Vũ khẽ chau mày, hỏi: “Chuyện gì?"“Hehe, ra ngoài rồi nói, nói ở đây ảnh hưởng không tốt lắm.
Trên mặt Hà Đông Lâm nhếch lên một nụ cười có chút đe dọa nói.
Phương Vũ không muốn nói gì thêm, liền gật đầu.
Tiếp theo đó, Phương Vũ cùng với mấy người của Hà Đông Lâm đi đến chỗ góc cầu thang.
Đứng bên cạnh Hà Đông Lâm là bốn năm sinh, đều là mấy đứa đàn em bình thường hay đi theo cậu ta.
Năm người bao vây lấy Phương Vũ.
Hà Đông Lâm đứng trước mặt Phương Vũ, dùng ngữ khí cao ngạo hỏi: “Phương Vũ, rốt cuộc mày có quen biết Đường Tiểu Nhu không?"“Trước đây từng gặp qua, nhưng cũng không thể coi là quen biết.
" Phương Vũ thành thật đáp.
“Không quen biết? Vậy tại sao Đường Tiểu Nhu lại chuyển lớp qua đây, còn yêu cầu ngồi cùng bàn với mày?" Hà Đông Lâm lại chất vấn.
Ngữ khí của Hà Đông Lâm không tốt, nhưng Phương Vũ cũng không để tâm.
“Bởi vì cô ấy có nhờ cậy tôi.
" Phương Vũ lần nữa đáp.
“Đường Tiểu Nhu nhờ cậy mày? Ha ha ha, mày đang làm trò cười à? Nữ thiên kim Đường Tiểu Nhu, có thể nhờ cậy cái tên tầm thường ăn không ngồi rồi như mày à?" Hà Đông Lâm cười mỉa mai.
Bốn đứa đàn em của cậu ta cũng cười phá lên theo.
Phương Vũ cũng mỉm cười không nói gì.
Cười một lúc sau, Hà Đông Lâm hỏi lại lần nữa: “Phương Vũ, nói thật cho tao biết, Đường Tiểu Nhu có phải là đang bị nắm cán gì rồi đúng không?"“Không có.
" Phương Vũ lắc đầu.
“Thật sự không có?" Hà Đông Lâm nhìn chằm chằm vào mặt Phương Vũ hoi.
Phương Vũ lười phải trả lời lại.
“He he, tao biết ngay là mày sẽ không trả lời mà.
Nhưng tao mặc kệ như thế nào, mày phải nghĩ cách rời khỏi chỗ ngồi đó cho tao, ngày mai tao đến phòng học, tạo không muốn nhìn thấy mày ngồi chung với Đường Tiểu Nhu, hiểu chưa?" Hà Đông Lâm nói với ngữ khí ra lệnh.
“Tao cố gắng.
” Phương Vũ ngáp một hơi: “Tao có thể đi được chưa? Đói bụng rồi.
”“Mày có thể đi được rồi, nhưng tao mong là mày nhớ lời tao nói, nếu không đừng trách tạo không niệm tình bạn học hai năm nay.
" Hà Đông Lâm cười lạnh.
Do nhà có tiền, bên cạnh có mấy đứa đàn em đi theo, Hà Đông Lâm luôn tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo hống hách, trong lớp không có người nào dám chọc giận cậu ta.
Còn người không có chút cảm giác tồn tại nào như Phương Vũ, trong mắt Hà Đông Lâm càng là một phế vật không hề có chút sự đe dọa nào.
Thấy Phương Vũ rời khỏi chậm chạp như rùa, Hồ Đào bên cạnh hỏi: “Anh Đông Lâm, tha cho nó đi như vậy sao? Em cảm thấy trong tay nó chắc chắn là đã nắm được cán của Đường Tiểu Nhu đó, nếu như có thể hỏi cho ra, anh cũng có thể làm cho Đường Tiểu Nhu đối với anh.
"“Đừng nóng vội, bây giờ người ở trường