"Đứa nhỏ! Đứa nhỏ! Ngươi làm sao vậy?!"
Đỗ Nhược đi vào ngõ tắt nhỏ, liền nghe thấy trong đám đông phía trước vang lên một tiếng thét kinh hãi, chỉ chốc lát sau liền khiến cho nhiều người vây lại xem.
"Tiểu Nhược?"
Đỗ Nhược không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh chen vào đám người, nhìn thấy một lão bà bà ôm một tiểu nam hài năm sáu tuổi đang không ngừng bi thương hô, tiểu nam hài kia thì không ngừng run rẩy, thật là đáng thương.
"Là bệnh kinh phong!" Đỗ Nhược chẩn đoán, sau lại bắt mạch tiểu nam hài một lần nữa để xác nhận, nàng đột nhiên hung hăng nắm hai gò má tiểu nam hài, gấp giọng nói, "Lão bà bà, mau lấy khăn chặn miệng của hắn, nếu để hắn cắt đứt đầu lưỡi thì sẽ không kịp!"
"Ai!" Lão bà bà hoang mang lo sợ lấy khăn từ trong lòng ra, nhét vào miệng tiểu nam hài.
Tay trái Đỗ Nhược chế trụ đầu tiểu nam hài, ngón tay phải thì ấn vào nhân trung tiểu nam hài, nghiêm mặt nói: "Các vị hương thân, phiền các vị tránh ra một chút, vây quanh hắn chặt như vậy, sẽ càng hại hắn."
"Tiểu Nhược, ngươi làm ta sợ muốn chết, vừa rồi..." Trần Thủy Tô còn tưởng rằng là Đỗ Nhược, sau lại sớm phát hiện bên này dị thường, "Ta còn nghĩ rằng ngươi bị gì không thoải mái chứ."
"Thủy Tô, ngươi có đem theo túi châm không?" Đỗ Nhược hỏi một câu.
Trần Thủy Tô kinh ngạc một chút, "Nói là đi xem hoa đăng, như thế nào còn nhớ mang túi châm?"
"Tiểu Nhược, cho ngươi."
Giọng nói quen thuộc vang lên, hơi thở quen thuộc gần trong gang tấc.
Đỗ Nhược kinh ngạc hơi hơi ngẩng đầu, cũng là lúc bốn mắt giao nhau cùng Thương Thanh Đại, bối rối né tránh, rồi lại cúi đầu nhận túi châm, lấy ra một ngân châm.
Châm vào nhân trung, tiểu nam hài dần không còn run rẩy nữa.
Cuối cùng lão bà bà cũng thở phào nhẹ nhõm, "Tốt lắm... Tốt lắm... Không có việc gì..."
Đỗ Nhược cũng nhẹ nhàng mà thở phào nhẹ nhõm, đem ngân châm thu gọn, nhìn lão bà bà, "Hắn có bệnh kinh phong, chỉ sợ là bẩm sinh, lão bà bà, ngài chú ý nhiều một chút, đừng làm cho hắn kinh hỉ lớn hoặc bi thương nhiều."
Lão bà bà gật gật đầu, cảm kích cúi đầu với Đỗ Nhược, "Cảm ơn ngươi, tiểu cô nương."
Đỗ Nhược thản nhiên cười khẽ, bế tiểu nam hài lên đưa lại cho lão bà bà, lúc này mới đứng dậy lại thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy ngày nay không ở Linh Xu Viện, y thuật xem ra không có hoang phế." Thương Thanh Đại như trước ngữ khí băng lãnh, chỉ là trong ngữ điệu có một tia khen ngợi.
Trần Thủy Tô cười hì hì biết rõ còn cố hỏi: "Phu tử, ngươi cũng đến ngắm đèn a?" Nói xong, theo bản năng hướng phía sau Thương Thanh Đại nhìn nhìn, nhưng lại không thấy Tống Vương điện hạ, "Di?"
Thương Thanh Đại chuyển tầm mắt nhìn nhìn Trần Thủy Tô, "Ngươi tìm ai?"
Trần Thủy Tô khẽ cười nói: "Mới vừa rồi ta thấy Tống Vương điện hạ."
"Hắn đã hồi phủ." Thương Thanh Đại thản nhiên nói một câu, nhìn nhìn Đỗ Nhược cúi đầu không nói lời nào, "Tiểu Nhược? Nhiều ngày không thấy ngươi, ngươi như thế nào trở nên trầm mặc ít lời như vậy?"
Đỗ Nhược cung kính dâng hai tay đưa túi châm trả Thương Thanh Đại, "Phu tử, trả túi châm cho ngươi, cảm ơn ngươi."
Ngữ khí xa lạ, tiểu nha đầu này là làm sao vậy?
Trần Thủy Tô cũng thấy rõ Đỗ Nhược kỳ quái, Trần Thủy Tô khoác vai Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, đã nhiều ngày không nhìn thấy phu tử, ngươi luôn lo lắng cho phu tử, dáng vẻ ngẩn người, hiện nay thấy phu tử, ngươi sao..."
Đỗ Nhược vội vàng kéo kéo ống tay áo Trần Thủy Tô, lắc đầu nói: "Phu tử không có việc gì là tốt rồi, chúng ta... Cần phải trở về..."
"Hội đèn lồng mới bắt đầu a, vì sao phải trở về?" Trần Thủy Tô khó hiểu nhìn Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược gấp đến độ mồ hôi lạnh đầy đầu, hết lần này tới lần khác lại trong lòng lại trỗi dậy sự khó chịu, từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn Thương Thanh Đại một cái.
Rõ ràng... Là nhớ Thương Thanh Đại...
Thương Thanh Đại lẳng lặng chăm chú nhìn hành động của Đỗ Nhược, trong lòng âm thầm nói: "Tiểu nha đầu này như thế nào như là... Dỗi?"
Đỗ Nhược không trả lời, Thương Thanh Đại cũng không lên tiếng trả lời, Trần Thủy Tô nháy mắt cảm thấy không khí có chút cứng ngắc.
"Khụ khụ." Đỗ Nhược nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, nhìn thoáng qua túi châm trong tay, Thương Thanh Đại cũng không có ý muốn thu hồi, lặng lẽ thở dài, chuẩn bị hướng Thương Thanh Đại bái một lần nữa, "Phu tử, ngài..."
"Tiểu Nhược, theo ta đi xem hoa đăng đi."
Đột nhiên Thương Thanh Đại mở miệng, thanh âm lạnh lẽo, ngữ khí mệnh lệnh.
"Phu tử... Ta..."
"Theo ta đi xem hoa đăng."
"A?"
Đỗ Nhược ngẩng đầu lên, không thể tin được lời vừa mới nghe.
Thương Thanh Đại lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng một cái, thanh âm so với vừa rồi nhu hòa đi ba phần, "Ngắm hoa đăng."
"Ta... Nghe lời..." Đỗ Nhược yếu lòng ứng một câu, lại rụt rè cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay dâng lên một trận ấm áp, Đỗ Nhược phát hiện tay Thương Thanh Đại đã nắm lấy tay mình.
Thương Thanh Đại thuận thế dắt tay Trần Thủy Tô, lại lạnh lùng nói với Đỗ Nhược: "Nha đầu không nghe lời, lần sau để ta phải lặp lại đến ba lần, xem ta thu thập ngươi như thế nào?!"
Trần Thủy Tô không lên tiếng nhìn nhìn Đỗ Nhược, đưa một cái ánh mắt cho Đỗ Nhược, muốn hỏi Đỗ Nhược một chút, đột nhiên đối xử với phu tử xa lạ, rốt cuộc là vì cái gì?
Đỗ Nhược cũng muốn biết, vì sao trái tim mình lại chua xót như thế? Rầu rĩ, muốn đem sự mất mát đau xót bên trong này lấy ra hết, làm cho trái tim mình trở về như xưa.
Thương Thanh Đại theo bản năng nắm thật chặt tay Đỗ Nhược, tay tiểu nha đầu này vẫn lạnh lẽo, Thương Thanh Đại không hờn giận nói: "Tiểu Nhược, ngươi có ngoan ngoãn dùng thuốc ta cho ngươi mấy ngày nay không?"
Đỗ Nhược nghiêm túc gật gật đầu, "Phu tử, mỗi ngày ta đều uống."
"Đã được một thời gian, vì sao ngươi mỗi ngày đều uống, thân mình một chút dương khí đều không có?" Thương Thanh Đại nhăn mặt nhăn mày, nghi hoặc nhìn Đỗ Nhược, "Ngay cả nói chuyện cũng trở nên lạnh như băng."
"Ta... Ta không phải cố ý..."
"Tiểu Nhược, ngươi nói, mấy ngày qua ngươi có quên uống thuốc hay không?"
"Không có! Tuyệt đối không có!"
"Thật sự?"
"Hưu -- oanh!"
Đột nhiên tiếng pháo vang lên giữa khoảng không trên trời, tỏa ra một mảnh ánh sáng pháo hoa, hồng, phấn, lục, kim, lam sáng rọi chiếu lên gương mặt phu tử, trái tim Đỗ Nhược không nhịn được bang bang nhảy dựng lên cuồng nhiệt.
Có chút bệnh đã trở thành bệnh căn...
Đỗ Nhược ảm đạm