Khắp nơi hỗn tạp rất nhiều mùi người lạ, cách vách thì tấm ván gỗ kẽo kẹt không dừng lại.
"Ngô... Nơi này... Đây là làm sao?" Đỗ Nhược xoa xoa đôi mắt, cuối cùng tỉnh lại, nàng xanh mặt ngồi dậy, vội vàng đánh giá chung quanh một cái, muốn mau chóng hiểu được đến tột cùng là mình bị bắt đến địa phương nào đây?
"U, tiểu oa nhi cuối cùng cũng tỉnh a." một giọng nói the thé nịnh nọt vang lên, lúc này Đỗ Nhược mới phát hiện trên tấm ván gỗ bên cạnh còn có một nữ nhân trung niên, người đó mặc xiêm y có chút cũ, nước sơn của vật trang sức trên đầu cũng bóc ra rất nhiều.
"Nơi này là đâu?" Đỗ Nhược muốn đứng dậy, lại bị nữ nhân trung niên vội ấn ấn trở về chỗ cũ.
Người đó nghiền ngẫm nhìn nhìn gương mặt Đỗ Nhược, phấn điêu ngọc mài, hiển nhiên là tiểu oa nhi gầy yếu, đôi mắt nhuộm màu tang thương có một tia thương tiếc, "Ngươi thả lỏng, nghỉ ngơi chốc lát, đợi trời tối chút, ta sẽ đưa ngươi trở về."
"..." Đỗ Nhược kinh ngạc, nàng rõ ràng là bị người bắt đến đây, vì sao người này lại có lòng tốt đưa nàng trở về đây?
Nữ nhân trung niên mỉm cười nói, "Ngươi như là con chó bị bắt rồi, nhưng nhờ tình nhân của ta nhận ra, bằng không a, đã sớm biến thành kỹ nữ kiếm bạc trong tay lão nương Bách Hoa Lâu." Nói xong, nữ nhân trung niên cười khanh khách nói, "Ngươi đó, trở về thì nói do bản thân tự mình chạy trốn ra được, ngàn vạn lần đừng nói đến chúng ta, bằng không, chúng ta chịu khổ ha ha những ngày kế đều chịu không nổi thêm nữa."
"Từ từ!" Thấy nữ nhân trung niên có ý muốn rời đi căn phòng nhỏ này, Đỗ Nhược đột nhiên gọi một tiếng, "Có thể cho ta nhìn ngươi một lần nữa không?"
Người đó kinh ngạc quay đầu lại nói: "Tiểu oa nhi ngươi cổ quái cái gì đây? Không ngờ lại là loại thấp kém thích xem lão bà ta?"
"Không phải... Không phải ý kia..." Đỗ Nhược lắc lắc đầu, từ trên giường bước xuống, đến sát nữ nhân trung niên, nhìn kỹ sắc mặt của bà, tay liền bắt lấy chẩn mạch, mày đột nhiên nhíu lại, "Bệnh này của ngươi không thể để tái lại."
Nữ nhân trung niên lại cả kinh, trăm triệu lần không nghĩ tới tiểu oa nhi này vậy mà lại giúp mình chẩn bệnh.
Đỗ Nhược sốt ruột nhìn trái phải trong phòng, nơi này hoàn toàn trống rỗng, cũng không có cái gì có thể dùng để viết, nàng vội nhìn nữ nhân trung niên, "Nơi này có giấy bút không?"
Nữ nhân trung niên tự giễu cười, "Ngươi muốn kê phương thuốc cho ta?"
Đỗ Nhược gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Bệnh này của ngươi nếu không uống thuốc, sớm hay muộn thì tính mệnh cũng nguy hiểm, thân là y giả, ta không thể ngồi yên không để ý đến."
"A, lần đầu tiên ta nghe thấy đại phu để ý đến tính mệnh người như chúng ta như thế." Nữ nhân trung niên nửa tự giễu, nửa sợ hãi than, nói xong, trên mặt có một tia cười ấm, "Tình nhân của ta cũng không nói sai, tiểu oa nhi ngươi đúng là không thể làm hại."
Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, "Tình nhân?"
Nữ nhân trung niên hí mắt cười, nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, ý cười thêm sâu hơn, "Thời điểm đưa ngươi trở về đến rồi."
"Kẽo kẹt --"
Cửa phòng bị đẩy ra, một hán tử trung niên nông gia cẩn thận đi đến, nói với nữ trung niên, "Những người đó đều đi rồi, có thể cho Đỗ đại phu đổi xiêm y, theo ta rời khỏi."
"Ân." Nữ nhân trung niên gật đầu cười, nhìn Đỗ Nhược, "Đỗ đại phu, ta có lòng tốt thả ngươi, ngươi cũng đừng bán đứng ta, chúng ta bây giờ vốn cũng không quá tốt, xin ngươi lưu cho chúng ta một đường sống đi."
"Nhưng mà bệnh của ngươi..."
"Ngươi quản không được đâu, ngày sau cần phải cẩn thận, hôm nay gặp ta, xem như ngươi gặp may mắn, nếu mà gặp một tú bà khác, ngươi a, hiện tại chỉ sợ sớm bị hán tử thô bạo ăn tươi nuốt sống rồi." Nữ nhân trung niên ý vị thâm trường nhắc nhở một câu, "Đỗ đại phu, đi thôi, ngươi nên trở về nhà."
Nghe những lời này xong, Đỗ Nhược đã hiểu được rốt cuộc mình bị bắt tới nơi nào rồi? Nghĩ đến bệnh của nữ nhân trung niên, lập tức sợ cuống quýt, nhất thời im lặng, cầm áo choàng nữ trung niên đưa khoác lên người, sau đó đi theo hán tử trung niên đi khỏi, không nhìn thêm tiểu viện thâm sâu này.
Lúc này xe bò dần dần đi xa, Đỗ Nhược càng nghĩ, cuối cùng vẫn là mở miệng, "Đại thúc, dừng xe!"
Hán tử nông gia kinh ngạc nhìn nàng, "Đỗ đại phu?"
Đỗ Nhược vén rèm nhìn nhìn ngõ tắt nhỏ, nhìn thấy bên kia có một sạp của thầy tướng số vẫn chưa dọn sạp, lập tức vén rèm nhảy xuống xe bò, chạy tới hướng bên kia.
"Đỗ đại phu!" Hán tử nông gia bối rối vô cùng, trộm nhìn bốn phía, nếu bị bọn họ phát hiện tự ý thả Đỗ Nhược, chỉ sợ ngày sau càng khó khăn.
Đỗ Nhược chạy tới trước mặt thầy tướng số, gấp giọng nói: "Tiên sinh, cho ta mượn giấy bút một chút."
"Cứ tự nhiên." Thầy tướng số vuốt râu cười.
Đỗ Nhược vội vàng viết xuống giấy một hàng -- cây kim ngân, liên kiều, phục linh, xa tiền tử, đạm trúc diệp, sau khi viết hết tên dược liệu, cân nhắc một lát, phân lượng mỗi dược liệu cần bao nhiêu đều được bổ sung thêm, Đỗ Nhược lễ phép tạ ơn thầy tướng số, lập tức quay đầu lại chạy tới phía hán tử nông gia.
"Đại thúc, cho ngươi này!" Đỗ Nhược trịnh trọng đem phương thuốc đưa tới tay hán tử nông gia, "Vị đại tỷ kia bệnh không thể tái lại, chốc lát ngươi đưa ta trở về Hành Y Đường, ta sẽ đưa cho ngươi dược liệu ba ngày trước, về sau, ngươi theo phương thuốc này mà tới bốc thuốc."
Hán tử nông gia tiếp nhận phương thuốc, chua xót cười, "Nếu Bá Lăng thành có thêm nhiều đại phu như ngươi... Là phúc khí của Bá Lăng thành..." khóe mắt hắn ẩn ẩn hồng nhuận lên, "Ta thay Tam nương cám ơn ngươi."
"Ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu..." Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở dài, nghĩ đến nữ tử kỹ viện đáng thương, nàng bất quá chỉ là một tiểu dân chúng, có thể làm chỉ có thể như vậy.
Hán tử nông gia rưng rưng nói: "Đỗ đại phu, tuổi ngươi còn nhỏ mà đã có tâm như vậy, ta cùng Tam nương vô luận như thế nào cũng sẽ không để ngươi bị một chút thương tổn!"
Đỗ Nhược liên tục xua tay nói: "Các ngươi đã cứu ta một mạng, là ta nên cảm ơn các ngươi mới phải."
Hán tử nông gia hít hít cái mũi, nghiêm mặt nói: "Không, nếu không phải Đỗ đại phu cùng Thương tiểu thư, chỉ sợ thôn dân Tảo Đầu thôn sẽ chết một cách không minh bạch, mạng của ta còn có mệnh của những thôn dân khác, đều là ngươi cùng Thương phu tử cứu. Còn có Ngôn bà bà trong thôn, ta thường thấy ngươi tới giúp bà ấy trị liệu, trong lòng thôn dân Tảo Đầu thôn đều xem ngươi là tiểu Bồ Tát sống đấy!"
"Người hành y vốn là nên trị bệnh cứu người a, đó đều là bổn phận." Đỗ Nhược không nghĩ tới nhờ liên quan đến Tảo Đầu thôn,