Một đêm tham hoan, Thương Thanh Đại chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu nhân gian lại có tư vị tiêu hồn như vậy, Đỗ Nhược cũng chưa bao giờ nghĩ tới thế gian này còn có ngọc dịch ngon miệng còn hơn mỹ tửu như vậy.
Khi tia nắng ban mai rọi vào trong phòng, chiếu lên trên người hai người, Thương Thanh Đại mở mắt trước.
Mâu quang xấu hổ vẫn chưa tiêu tan, Thương Thanh Đại hướng đến cổ Đỗ Nhược dụi dụi vào, chỉ cảm thấy đêm qua bị Đỗ Nhược làm càn, hút chỗ kia có dư vị nóng bỏng vẫn chưa tiêu.
Nguyên lai... A Nhược của nàng cũng biết làm chuyện xấu.
Hơi thở của nàng phả lên sau gáy Đỗ Nhược, nhột nhột, khiến Đỗ Nhược cục cựa thân mình, ôm nàng càng chặt, lại yên lặng mở mắt, ngây ngô cười gọi một tiếng, "Phu tử, sớm."
"Sớm." Giọng Thương Thanh Đại cực nhỏ, âm cuối còn mang theo sự ngượng ngùng.
Đỗ Nhược nghe được càng mềm nhũn, cúi đầu hôn một cái nhẹ nhàng lên trán Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta còn muốn..."
"Không cho phép muốn... Hôm nay trời cũng đã sáng..." Thương Thanh Đại ngẩng mặt lên, ngón tay đè lên môi Đỗ Nhược, cười nói, "Làm cho người bên ngoài nghe thấy thì không được tốt..."
"Ta... Ta nhịn không được..." Đỗ Nhược có chút bá đạo cầm lấy ngón tay Thương Thanh Đại ra, hung hăng hôn lên cánh môi của nàng, chiếc lưỡi đinh hương triền miên, dễ dàng quấy nhiễu trái tim Thương Thanh Đại nổi lên một trận nhiệt ý không tự kìm hãm được.
Này... Đây là làm sao vậy?
Thương Thanh Đại tự nhận định lực vốn tốt, lại không nghĩ rằng sau khi trải qua đêm qua, chính mình lại trở nên dễ mềm lòng.
A Nhược chỉ cần thân cận nàng, nàng liền không chống cự được mà mềm nhũn, vành tai và tóc mai chạm nhau, hai người lại bắt đầu dính chặt lấy nhau.
Nhưng mà, hôm nay quả thật không phải là ngày tốt để làm việc này.
"Thùng thùng."
Khi Trần Thủy Tô bưng nước ấm đến gõ vang cửa, Thương Thanh Đại bối rối đẩy Đỗ Nhược ra, hoảng loạn hỏi, "Ai?"
Trần Thủy Tô còn tưởng rằng do mình lỗ mảng làm phu tử thức dậy, lập tức ân hận nói: "Là ta, Thủy Tô. Nếu quấy nhiễu mộng đẹp của phu tử, thỉnh phu tử đừng giận."
Nha đầu kia còn biết chính mình quấy nhiễu mộng đẹp của các nàng.
Trong lòng Thương Thanh Đại âm thầm oán trách một câu, nghiêm mặt nói: "Không sao, ta cũng nên dậy nhìn xem thương tích A Nhược. Giúp... nàng rửa miệng vết thương, thay dược." Nói xong, nàng liếc nhìn Đỗ Nhược, mâu quang giống như vừa giận vừa thẹn, có chút trách Đỗ Nhược vừa rồi hôn nàng đến thất thố, suýt nữa làm cho Trần Thủy Tô nghe được một ít âm thanh không nên nghe.
Trần Thủy Tô cười nói: "Phu tử, nước ấm ta đã nấu rồi, ta đặt ở cửa trước. Hiện tại ta đi xem A Lương chuẩn bị điểm tâm có tốt không?" Nói xong, Trần Thủy Tô liền một bước chạy nhanh đi đến phòng bếp.
"Ân." Thương Thanh Đại lên tiếng, rồi cười ôn nhu với Đỗ Nhược, thấp giọng nói: "Ngươi ngủ tiếp một lát, ta đứng dậy trước."
Nói xong, Thương Thanh Đại liền chui ra khỏi lòng ngực Đỗ Nhược, ngồi thẳng thân mình trên giường.
Tia nắng ban mai sáng ngời, chiếu lên da thịt tuyết trắng sáng rạng rỡ của nàng, vài lọn tóc đen hỗn độn xõa trên vai, nàng theo bản năng lưu loát vén tóc rối, lúc này mới phát hiện cái yếm của mình ở dưới thân Đỗ Nhược.
Nàng đỏ mặt, hai tay che ngực, quay đầu trừng Đỗ Nhược, sẳng giọng: "A Nhược của ta càng ngày càng không thành thật."
Đỗ Nhược vô tội lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Là phu tử kêu ta ngủ thêm một lát..."
"Ngươi..." Hai má Thương Thanh Đại càng hồng, nhéo cánh tay trái Đỗ Nhược một cái, "Mau chính tâm trở lại, lúc này lại khi dễ ta, ngày sau xem ta phạt ngươi như thế nào?" Nói xong, liền duỗi ngón tay ra, định rút cái yếm dưới thân Đỗ Nhược.
ĐỖ Nhược lại cầm lấy cái yếm trước nàng, Đỗ Nhược ngồi dậy, cười nói: "Ta giúp phu tử mặc."
Thương Thanh Đại giật mình, lắc đầu nói: "Nhưng mà tay phải của ngươi..."
"Phu tử, tin tưởng ta, ta khẳng định có thể thắt nút được." Đỗ Nhược mỉm cười, biết phu tử sợ hãi miệng vết thương của nàng đau, nhưng mà trải qua đêm qua, Đỗ Nhược hiểu rõ hơn -- nàng phải kiên cường hơn phu tử, muốn thành người phu tử dựa vào cả đời.
Cho nên, mặc dù sẽ đau, sẽ vô lực, nàng cũng muốn chịu đựng để làm tốt việc này.
"Được." Thương Thanh Đại sao lại không rõ tâm tư Đỗ Nhược, đêm qua nàng đòi hỏi, cũng là vì muốn làm cho Đỗ Nhược kiên cường lên.
Đỗ Nhược đem cái yếm màu trắng phủ lấy ngực Thương Thanh Đại, tay phải vẫn run rẩy, bởi vì phải nắm dây yếm mà tác động đến miệng vết thương thêm đau.
Đỗ Nhược cắn răng nhịn xuống, cuối cùng đem hai dây choàng qua sau cổ phu tử.
"Ta tin A Nhược của ta..."
Thương Thanh Đại có thể cảm giác được Đỗ Nhược nhẫn nhịn đau đớn ở phía sau, nàng ôn nhu nói một câu.
Đỗ Nhược gật gật đầu, tay phải gian nan cùng tay trái phối hợp cùng nhau cột nút thắt --
Một lần thất bại, lần thứ hai thất bại, ba lượt thất bại, lần thứ tư thất bại...
Cuối cùng, cũng đem nút thắt cột được.
Nhưng đầu Đỗ Nhược đã đầy mồ hôi, mặt trắng như giấy, nàng thở dài nhẹ nhõm thật dài, cười nói: "Phu tử, ta có thể làm được rồi! Ngươi xem, ta quả thực làm được!"
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, chỉ cảm thấy trong lòng có chút vị chua xót, nàng ra vẻ lạnh nhạt, "Đừng cao hứng quá sớm, buộc còn kém lắm."
"Ân!"
Đỗ Nhược hít một hơi, nhìn thoáng qua tay phải của mình vẫn còn run rẩy, âm thầm tự nói chính mình có thể làm được. Nàng vòng tay ôm lấy thân mình Thương Thanh Đại, đem hai dây ở phần eo kéo ra phía sau, buộc tiếp phần còn lại.
Rút kinh nghiệm thất bại mấy lần trước, nàng tìm ra được bí quyết buộc thắt nút, cho nên lúc này nàng thắt nút nhanh hơn lúc nãy không ít, cũng thất bại thêm hai lần, sau đó buộc nút thắt thành công.
Đỗ Nhược vội vàng cúi người nhặt nội thường treo cạnh giường, khoác vào người Thương Thanh Đại, "Phu tử, đừng cảm lạnh."
Thương Thanh Đại thuận thế xoay người, tựa vào lòng ngực Đỗ Nhược, ngẩng mặt lên, đáy mắt ẩn ẩn có lệ, lại cười đến sáng lạn, "A Nhược, ngươi sẽ khỏe lại."
"Ân." Đỗ Nhược gật gật đầu, si ngốc nhìn