Mạc Khắc vừa về đến đỉnh Côn Lôn đương nhiên là muốn gặp Bạch Ân Phàm trước nhất, tuy nhiên hắn sợ gặp rồi sẽ quấn quýt khó rời, không có thời gian đi giải quyết cái gai trong mắt Giang Vị.
Do đó, Mạc Khắc tạm thời nhẫn nhịn, quyết định đi tìm Nghiêu Chấn Bắc.
Có lẽ hắn đến không chọn giờ, nhằm lúc Nghiêu Chấn Bắc và đệ tử đang tư thông trên giường.
Nghiêu Chấn Bắc gặp hắn như gặp quỷ, lật đật đuổi đệ tử đi và thu dọn đống lộn xộn đến trình diện với Mạc Khắc.
Mạc Khắc chế nhạo:
“Nghiêu sư thúc, ngươi sống cũng thật là xuân phong đắc ý vô hạn nhỉ?”
“Thiên Ma, ngươi đừng đùa ta.
Nếu có việc thì ngươi cứ sai bảo.”
Mạc Khắc đặt lên bàn một chiếc lọ, bên trong chứa chút nọc của Tiểu Li.
Hắn nhập thẳng vào vấn đề: “Ngươi trộn cái này vào thức ăn của Giang Vị.”
“Ngươi muốn giết Giang Vị sao?” Nghiêu Chấn Bắc cầm lên chiếc lọ phân vân hỏi.
Mạc Khắc u ám nhìn y: “Ta có cần phải giải thích với ngươi không? Nếu ngay đến chuyện cỏn con thế này ngươi cũng không làm tốt, ta giữ ngươi lại có ích gì?”
Mạc Khắc chỉ mới dọa chút xíu mà Nghiêu Chấn Bắc đã run như cầy sấy.
Hắn nhìn không thuận mắt rời đi.
Dọc đường, Tiểu Li chui ra hỏi: “Chủ nhân, Sài Tổ Lâu đã chết, sau này không còn ai điều khí cho Giang Vị.
Người cứ bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt là được, sao còn phải tốn công làm gì?”
“Cái mà ta muốn không chỉ là mạng hắn, còn phải để hắn thân bại danh liệt trước khi chết.
Ta nhìn ra Tam lang đánh giá hắn rất cao.
Nếu không phải vì năm ấy y muốn nhường cho Hi Hà, thì có lẽ đã sớm thu nhận Giang Vị làm đệ tử, chẳng khác nào là tự nuôi mầm họa bên mình.
Mục đích của ta là để cho y thấy rõ Giang Vị thực chất cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“Chủ nhân, cơn ghen của người thật đáng sợ.”
Mạc Khắc đang định ném Tiểu Li xuống đất thì gặp phải Lô Kỳ Tại đi tới nên tạm bỏ qua cho nó.
Tiểu Li nhanh nhạy trốn lại trong tay áo hắn.
Lô Kỳ Tại nghênh ngang không thèm tránh đường mà Mạc Khắc cũng không có ý định nhường.
Bất quá, khi đụng phải ánh mắt sắc lẻm như diều hâu của Mạc Khắc, Lô Kỳ Tại hơi kiêng dè, sau cùng vẫn phải lùi bước trước.
Mạc Khắc về đến Tàng Hải, thấy Bạch Ân Phàm ở trong dược phòng đang vừa viết công dụng lên mấy lọ thuốc vừa mắng hắn: “Đi lâu như vậy rồi sao chưa chịu về? Không biết ở ma giới có nhiều nữ nhân không?”
Mạc Khắc đột nhiên hiểu vì sao lúc ở ma giới hắn thường xuyên hắt xì, ra là Bạch Ân Phàm lại chăm chỉ nhắc đến hắn như vậy.
Hắn cười trả lời: “Không chỉ nhiều nữ nhân, mà bọn họ còn rất dịu dàng.”
Bạch Ân Phàm nhất thời tập trung, cứ nghĩ Bạch Thước Giao đang trả lời y, lại than thở: “Ta biết ngay mà.” Than xong mới thấy có gì không đúng, vừa quay mặt lại thì đụng phải khuôn mặt của Mạc Khắc đang dồn ép rất gần.
Mạc Khắc cười cười:
“Sư tôn của ta luôn dặn dò rằng nữ nhân đẹp bao nhiêu thì càng độc bấy nhiêu, vì vậy ta đều không dám đến gần.”
Bạch Ân Phàm bắt bẻ lại: “Vậy sư tôn ngươi có dặn dò rằng nam nhân đẹp bao nhiêu thì càng dẻo miệng bấy nhiêu, lời lẽ nào cũng nói ra được?”
“Ngươi là đang khen ta đẹp?”
Bạch Ân Phàm vươn tay lên véo hai má hắn căng ra: “Phải đấy, ngươi tự hào lắm nhỉ?”
“Được người mình yêu khen thì đúng là rất đáng tự hào.” Mạc Khắc nhìn lọ thuốc Bạch Ân Phàm đang ghi dang dở.
Cái người trí nhớ không tốt mà Bạch Ân Phàm nói trước đây còn có ai ngoài hắn? Hắn giữ tay Bạch Ân Phàm, hôn nhẹ rồi hỏi nghiêm chỉnh: “Có nhớ ta không?”
Bạch Ân Phàm rũ mắt xuống, rõ ràng đang cười lại nói như vô tình: “Hiển nhiên là nhớ.
Không có ngươi, bầy vịt vườn rau đều phải đích thân ta đi chăm sóc, còn có thể trông cậy vào ai khác?”
“Lẽ nào ta chỉ có tác dụng đó?”
“Nên mừng là ngươi còn có tác dụng đi.”
Mạc Khắc không phục gặm vào môi Bạch Ân Phàm, gặm một cái vẫn còn thấy thiếu nên tham lam tiến vào sâu thêm chút nữa.
Đang lúc nồng nàn thì nghe được giọng của Bạch Thước Giao nói lớn từ xa: “Tên đó trở về rồi sao? Rắn độc mà hắn làm như thỏ con vô tư thả rong thế này sao?” Rồi lại nghe được giọng Tiểu Li la oai oái như bị túm lấy.
Mạc Khắc nhả môi, giật giật cơ trán: “Sao Bạch Thước Giao còn chưa đi?”
“Huynh ấy có lẽ vẫn chưa muốn đi.”
Mạc Khắc xụ mặt.
Dự cảm của hắn không sai.
Ngày nào còn Bạch Thước Giao là ngày ấy còn một con kỳ đà cứ đi qua đi lại cản trở chuyện tốt của hắn và Bạch Ân Phàm.
Ngay cả về đêm, Bạch Ân Phàm cũng không cho hắn làm chuyện ấy, vì sợ để Bạch Thước Giao nghe thấy.
Một ngày nắng đẹp trời, Bạch Thước Giao đột nhiên đi vắng.
Mạc Khắc tranh thủ chút khoảnh khắc tự do cùng Bạch Ân Phàm trải thảm sưởi ấm dưới giàn nho.
Hắn gối đầu lên đùi Bạch Ân Phàm, nằm hưởng thụ Bạch Ân Phàm chải từng lọn tóc nhỏ, thỉnh thoảng tiện tay thì ngắt một trái nho treo lủng lẳng trên cao đưa vào miệng.
“Không có nhị ca ngươi ở đây, ngay cả không khí cũng đặc biệt dễ thở.”
Bạch Ân Phàm dừng tay, cười tính khí trẻ con của hắn: “Ta từng thấy qua vết thương trên lưng huynh ấy, ngẫm lại rất giống là do roi Cửu Khúc gây ra.”
“Roi Cửu Khúc?” Mạc Khắc lần đầu mới nghe đến cái tên này.
“Viêm Quân có ba người đệ tử, Hi Hà đứng đầu, sau đó là Trường Hà, nhỏ nhất là Thương Hà.
Roi Cửu Khúc này là pháp khí mà Viêm Quân tặng cho Thương Hà khi y tròn hai mươi tuổi.
Thương Hà rất mến mộ nhị ca.
Ta nghe nói có một lần tại yến tiệc ở