Bạch Ân Phàm đưa cho Mạc Khắc một quyển tiên thuật do chính y mất cả đêm viết ra.
Mạc Khắc xem xong phàn nàn: “Sư tôn, tại sao cách thức luyện công trong quyển sách này khác hẳn với bình thường, như chỗ này…chỗ này…rồi chỗ này…”
Mạc Khắc chỉ một lèo, Bạch Ân Phàm còn chưa kịp nhìn rõ là hắn chỉ gì thì hắn đã đổi sang chỗ khác.
Bạch Ân Phàm cốc lên đầu Mạc Khắc: “Giờ ngươi là sư tôn của ta hay ta là sư tôn của ngươi hử? Bảo ngươi luyện gì thì cứ luyện đó.
Vi sư chẳng lẽ lại chỉ đường chết cho ngươi?”
Mạc Khắc lầm bầm nhỏ xíu: “Cũng không phải là không thể?’ Kiếp trước, y thậm chí còn giết hắn, bảo sao hắn tin tưởng được một người từng giết mình?
”Ngươi đang nói xấu vi sư phải không?”
Bạch Ân Phàm gãi cằm hỏi.
Mạc Khắc liền phủ nhận: “Đồ nhi không có cái gan đó.
Sư tôn, đồ nhi đi luyện công pháp đây.”
Bạch Ân Phàm túm phía sau cổ áo hắn kéo lại:
“Khoan, luyện thì phải luyện rồi, nhưng không cần gấp đến vậy.
Vi sư còn chuyện quan trọng hơn giao cho ngươi.”
Bạch Ân Phàm lôi Mạc Khắc đến cái ao nhỏ trước nhà, đếm bầy vịt đang bơi: “Tổng cộng có bảy con, sau này đều giao cho ngươi trông coi.”
Mạc Khắc đần ra, không tin vào tai hắn nên hỏi lại: “Người bảo ta trông coi mấy con vịt này sao?”
“Đúng a!” Bạch Ân Phàm sẵn tiện chỉ tay đến mảnh vườn cách đó không xa.
“Còn cả mấy luống rau đằng kia nữa, ngươi nhớ tưới nước thường xuyên.
À quên, sau nhà có nuôi ong.
Mỗi tháng một lần ngươi đi lấy mật hộ vi sư luôn.”
Hai mắt Mạc Khắc nổ đom đóm: “Sư tôn, ta không biết làm mấy việc này đâu.”
“Từ từ sẽ biết, đợi ngươi lớn chút nữa sẽ giao cho ngươi thêm việc, tạm thời chỉ làm nhiêu đây thôi.” Bạch Ân Phàm xoa đầu Mạc Khắc: “Đồ đệ ngoan, nếu ngươi chăm không kỹ để mất mát cái gì thì vi sư sẽ gia tăng thêm số lượng.
Ví dụ như ngươi làm chết một con vịt thì vi sư liền mang thêm hai con khác tới.
Ngươi tốt nhất nên trông cho cẩn thận vào.
Vi sư đi ngủ trưa đây.”
Mạc Khắc méo mó mặt mày đứng chôn chân như tượng.
Nuôi vịt, trồng rau, lấy mật ong…đây đâu phải là những việc mà một Thiên Ma như hắn nên làm? Càng không giống với việc mà một môn đồ của phái tu tiên nên làm.
Côn Lôn Lão Tổ hiển nhiên là đang chơi khăm hắn.
Y không phải thu đệ tử mà là thu tạp dịch thì đúng hơn.
”Sư tôn!!!” Mạc Khắc lại gào lên đau khổ.
Bạch Ân Phàm trên đường về phòng ngủ nghe rõ tiếng gào của hắn, giơ cao tay áo che miệng cười khúc khích.
Mạc Khắc chăm vịt tưới cây xong thì đến giờ ăn, cũng may Bạch Ân Phàm không tàn nhẫn đến mức bỏ đói hắn.
Y chuẩn bị cả bàn đầy thức ăn chỉ dành cho một mình hắn.
“Vi sư không rõ khẩu vị ngươi thế nào.
Thích ăn món gì, không thích ăn món gì thì nói ra, lần sau vi sư sẽ thêm bớt theo sở thích của ngươi.”
Mạc Khắc cầm đũa, phân vân nhìn bàn thức ăn.
Đây là lần đầu tiên có người vì hắn nấu ăn, cũng là lần đầu tiên có người quan tâm đến khẩu vị của hắn.
Trong lòng hắn thấy ấm áp nhưng lại không dám thừa nhận cảm giác này.
Hắn là Thiên Ma, chú định một đời cô độc.
Hắn không muốn quan tâm bất cứ ai, mà cũng không cần bất cứ ai quan tâm.
Hắn trả lời đại: “Đồ nhi chỉ cần no bụng là được.”
Mạc Khắc gắp đũa đầu tiên lên ăn.
Hôm qua vì đói quá nên hắn nuốt vội nuốt vàng, không có thời gian để ý đến mùi vị, giờ nếm lại mới phát hiện tài nấu nướng của Bạch Ân Phàm đúng là không chê vào đâu được.
Bất quá, khen ngợi kẻ thù chính là hạ thấp bản thân.
Hắn nhất quyết sẽ không khen ra miệng.
Bạch Ân Phàm cũng không cần hắn khen, thấy hắn ăn luôn miệng thì đã tự hiểu.
Y nhắc nhở: “Ăn no rồi thì ra suối luyện công.
Luyện đến khi trăng mọc mới được về phòng ngủ.”
Mạc Khắc dừng ăn ngước lên: “Sư tôn, ta cứ dùng tay không mà luyện thế à? Không phải người nên cấp cho ta một thanh kiếm sao?”
“Kiếm ở trong tâm, bẻ một nhành cây cũng có thể làm thành kiếm rồi.
Chỉ biết chú trọng vào hình thể bên ngoài thì không tiến bộ được.”
Ăn xong, Bạch Ân Phàm hối thúc Mạc Khắc đi luyện công, tự y thu dọn chén đĩa.
Mạc Khắc ngồi trên tảng đá bên bờ suối nhìn chằm chằm vào quyển tiên thuật.
Hắn không có hứng thú gì với nó, nhưng nếu không cần cù tập luyện, Bạch Ân Phàm sẽ phát hiện ngay.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cho rằng học thêm một thứ công pháp cũng chẳng có hại gì.
Mạc Khắc luyện tới trăng lên thì mệt mỏi trở về phòng, vốn định mở cửa nhưng rút tay lại.
Hắn nhớ đến vụ kết giới, né sang cửa sổ muốn trèo vô nhưng bị đánh văng ra.
Mạc Khắc nheo mắt.
Bạch Ân Phàm đã đổi vị trí kết giới.
Nếu y tạo bên này thì có lẽ bên cửa lớn sẽ không tạo.
Nghĩ vậy, hắn giơ tay đẩy cửa, không ngờ cũng bị hất như cũ.
Mạc Khắc chạy loanh quanh bên ngoài phòng tìm lối vào, kết quả không tìm được, thất thểu gục xuống trước cửa lớn, nói không ra hơi: “Sư tôn, sao người lại hành hạ đồ nhi nữa vậy?”
Bạch Ân Phàm nghe thấy đẩy cửa sổ ra nhìn hắn, cười: “Có muốn vào phòng vi sư ngủ chung không?”
Mạc Khắc hứ mặt sang nơi khác.
Bạch Ân Phàm lại nói: “Có khí phách như vậy là tốt.
Vi sư chúc ngươi sớm phá được kết giới mà vào trong.” Rồi y ngáp ngáp: “Không nói nữa, vi sư buồn ngủ quá rồi.
Ngủ ngon!”
Mạc Khắc đứng dậy.
Thật không thể chịu nổi thái độ khinh người của Bạch Ân Phàm.
Hắn vò tay thành nắm đấm, cách cửa một đoạn, lấy trớn chạy bổ từ ngoài vào.
Sau khi bị hất thêm chục lần, cuối cùng cũng được một lần chạy lọt qua.
Vì quá kiệt sức, hắn không kịp bò lên giường ngủ mà nằm bẹp dưới sàn đánh một giấc dài.
Hôm sau, Mạc Khắc ngủ đến trưa mới dậy, tìm quanh không thấy Bạch Ân Phàm, ra ao đếm lại số vịt thì chỉ còn sáu con.
Hắn nhớ lại lời y từng nói, hoảng sợ chạy đi tìm con vịt thất lạc.
Lúc đến gần kết giới bao bọc Tàng Hải, hắn thấy Giang Vị và Bạch Ân Phàm song song đứng đối diện nhau.
Giang Vị không dám vọng động tiến qua kết giới, mà Bạch Ân Phàm cũng không có ý định bước ra.
“Ta không hiểu…đứa trẻ đó có gì tốt khiến ngài thu