Ngày đêm hoán đổi.
Ở tại Ma Thiên Võng, sấm sét bủa vây tới mức không nhìn rõ phương hướng, cộng thêm ma linh tán loạn khắp nơi tụ thành những đám khí đen dày đặc che mất hết mọi nguồn sáng vốn có.
Đây đều là những ma linh cố chấp, năm xưa không chịu thoát ra khỏi Ma Thiên Võng, nên oán khí và nộ khí chất cao, không ai có thể kìm hãm nổi.
Ngũ Thần nay đã mất Kính Thần Tiết Lân, chỉ còn lại Vu Thần Hà Niên, Bạc Thần Chúc Tụng, Lãnh Thần Phương Đồng, và Cô Thần Hoài Viêm vừa tập trung sức mạnh trấn giữ Thâu Thiên Cổ Trận nhốt Mạc Khắc, vừa đối phó với sự tác loạn của đám ma linh này, vô cùng chật vật khó khăn.
Bên trong trận pháp, Tiểu Li đang bò loanh quanh tìm lối ra, trong khi Mạc Khắc lại ngồi toạ thiền rất nhàn nhã.
Tiểu Li bức xúc gào lên: “Chủ nhân, chúng ta đã bị nhốt trong đây ba canh giờ rồi, người không nghĩ biện pháp gì sao? Sao người có thể vô tâm ngồi đó chứ? Ôi cái trận này rõ là khiến người khác phát ghét mà.”
Sức mạnh của trận pháp đập mạnh vào người Tiểu Li làm nó ngã nhào ra.
Nó kinh sợ bò đến chỗ kết giới che chắn của Mạc Khắc, cuộn tròn lại một khối, không dám đi đâu nữa.
”Đừng lo lắng.
Bọn họ là thần, bị ta dụ đến Ma Thiên Võng này tự dưng sẽ giảm bớt phần nào sức lực, chưa kể bây giờ chỉ còn bốn, so với lúc phong quang khi xưa sẽ thua kém rất nhiều.”
“Nhưng mà dù gì trận này cũng đã đáng sợ sẵn rồi.” Tiểu Li giơ cái đuôi bị đánh tróc cả vảy lên, khổ sở nói: “Chủ nhân xem, vảy của ta sắp bị đánh rụng hết rồi.”
”Đã bảo ngươi đừng đi theo ta còn gì?”
Tiểu Li lúc lắc cái đầu: “Vậy thì không được.
Ta không thể để chủ nhân một mình vào trận như năm xưa.
Chuyện năm xưa đã khiến ta ray rứt đủ rồi.
Hơn nữa chủ nhân bảo lần này sẽ không sao.
Ta tin chủ nhân.”
Mạc Khắc nhướn mắt khinh thường: “Ngươi bảo tin ta mà vừa nãy còn kêu ca? Để ta tịnh dưỡng một lúc, đợi bọn Ngũ Thần kia bị ma linh đánh đến sức cùng lực kiệt thì ta phá trận ra chưa muộn.”
Tiểu Li mừng rỡ: “Chủ nhân nghĩ được cách phá trận rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Mạc Khắc dửng dưng đáp rồi lại nói: “Nhưng cùng một trận pháp, tuyệt đối sẽ không thể giết ta đến lần thứ hai.”
Bên ngoài trận pháp, Hoài Viêm vung Ngự Yêu Võng gom đám ma linh lại một chỗ, bất quá chỉ gom được phần nào, số còn lại càng thêm điên cuồng lao vào cấu xé.
Y nói với Chúc Tụng: “Đáng chết, chúng ta mắc bẫy của Thiên Ma rồi, lẽ ra không nên đuổi theo hắn tới đây.
Cứ thế này thì chúng ta sẽ không đủ sức duy trì cổ trận nữa.”
Chúc Tụng giọng lạnh lẽo nói: “Ngươi, Hà Niên và Phương Đồng tiếp tục chế ngự Thiên Ma, ta sẽ tế trận.” Chúc Tụng lấy ra Thập Phương Đỉnh, niệm chú lầm rầm.
Tiểu Li dáo dác ngó ra: “Hắn ta đang làm gì vậy?”
Mạc Khắc đứng dậy: “Hắn đang thu thập thêm sinh khí để tế trận.”
“Vậy tức là nói làm mạnh thêm cái trận sao?”
“Đơn giản thì cũng có thể hiểu như vậy.”
Mạc Khắc thi pháp cho Không Động Ấn bay lên, trực tiếp công kích vào kết giới của trận.
Khi thấy kết giới sắp sửa nứt ra, Phương Đồng lo lắng hối thúc Chúc Tụng: “Nhanh lên, hắn đang cố phá trận.”
“Mười dặm xung quanh vùng này không có sinh khí tồn tại.” Chúc Tụng sốt ruột đáp.
“Đều là ý đồ của tên Thiên Ma này.
Vậy chúng ta mở rộng đến trăm dặm là được.” Hà Niên nói.
Hoài Viêm nói: “Trăm dặm quá lớn rồi, sẽ đồ sát rất nhiều dân lành.”
“Không lo nghĩ được nhiều nữa, Thiên Ma sắp thoát ra thì bọn họ cũng chẳng sống nổi.
Chúng ta chỉ đang bảo toàn đại cục.”
“Được.” Chúc Tụng dồn thêm pháp lực vào Thập Phương Đỉnh.
Mạc Khắc chứng kiến kết giới vừa nứt ra liền lành lặn, có chút bàng hoàng khó tả nổi nhưng vẫn cười lớn nói vọng ra: “Đám Ngũ Thần các ngươi đúng là hao tổn không ít tâm tư muốn giết ta cho bằng được.
Ngoài miệng thì nói nhân nghĩa đạo đức cứu vớt chúng sinh, thật ra chỉ là một lũ ham lập công cao, bỏ mặc mạng sống của người khác.”
Hà Niên thét lớn: “Thiên Ma ngươi xứng nói ra những lời này sao? Lẽ nào ngươi từng nghĩ cho mạng sống của người khác?”
Vào ngay lúc này, từ ngoài kết giới trận pháp đột nhiên xuất hiện một tầng kết giới khác được tạo nên từ những khối Tử Long Thạch khiến cho Thập Phương Đỉnh trong tay Chúc Tụng không thể hút thêm sinh khí.
Chúc Tụng quay đầu nhìn về phía người đến, mặt mày xám xịt: “Côn Lôn Lão Tổ, bọn ta đang thế thiên hành đạo, ngươi như vậy là muốn đối địch thần giới sao?”
Bạch Ân Phàm tay cầm trường kiếm dài không hề nao núng đáp trả: “Ta không đối địch thần giới, ta chỉ đối địch với các ngươi.”
“Bạch Ân Phàm, ngươi ngông cuồng tự đại, mối thù của Tiết Lân bọn ta nể mặt Thiên Đế và Lê Âm Thánh Mẫu nên không tính với ngươi.
Ngươi thật sự nghĩ bọn ta sợ ngươi sao?” Phương Đồng nổi giận quát.
“Vậy được.
Tính luôn một lượt đi.
Côn Lôn Lão Tổ ta ghét nhất chính là chuyện oan oan tương báo không bao giờ có hồi kết.
Đây là ân oán riêng của chúng ta, vậy chúng ta ở trước trời đất lập thệ.
Hôm nay ai chết ở tại Ma Thiên Võng này là do sở học bất tinh, về sau không được báo thù rửa hận, càng không được lôi kéo những người vô tội khác vào cuộc.
Thế nào, các ngươi dám phát thệ hay không?”
”Ngươi dám thì sao bọn ta lại không dám?” Chúc Tụng dữ dằn hỏi ngược lại Bạch Ân Phàm.
Bạch Ân Phàm cười lớn một trận: “Được, nếu ngày sau có kẻ lật lọng huỷ đi lời thề này, thì chính là thiên địa bất dung, vĩnh bất luân hồi.”
Bạch Ân Phàm ném trường kiếm vào Ngự Yêu Võng tạo ra một vết rách nhỏ.
Đám ma linh đang dữ tợn giãy giụa, được giúp sức lập tức thoát hết ra ngoài trả thù.
Bạch Ân Phàm nhân lúc Tứ thần bận đối đầu với ma linh mà lao vào trong trận pháp.
Mạc Khắc kinh hãi nhìn thân ảnh y lao xuống như một đốm sáng xuyên qua bầu trời, nhưng lại rất nhanh buông lỏng cả người, lắc đầu