Kỳ thật với tình huống vừa mới trọng sinh của Lâm Tiêu cũng không thích hợp tới tham gia náo nhiệt, nhưng hắn vẫn đến, thậm chí cùng Sở Thu đánh một hồi.
Ngoại trừ cho đồ đệ ngốc bạch ngọt của mình lấy lại mặt mũi, cũng là vì hắn phải đi ngang qua sân khấu, thu Hiên Viên Triệt làm đồ đệ.
Nhưng vì hệ thống, thân thể hắn bỗng nhiên xuất hiện vấn đề, nếu không phải là vận khí tốt gặp được Sở Thu chính trực như vậy, hắn phỏng chừng sẽ thảm hại hơn.
Nhưng mà lòng người quả nhiên rất khó dò, ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ ra mình lại nhẹ nhàng mà thay đổi dự tính ban đầu như vậy.
Không sai, hắn không cần Hiên Viên Triệt.
Hoặc có lẽ là vì ánh mắt Quân Mặc làm hắn lo lắng, hoặc có lẽ nam chính và hắn bát tự không hợp, ai biết được.
Nghe hệ thống nhắc nhở, Lâm Tiêu lãnh đạm nở một nụ cười lạnh như băng trong lòng, ngày càng khẳng định mình đã lâm vào nguy cơ, ngoại trừ phản ứng lạnh lùng và thờ ơ ra, càng cười lạnh vài phần.
A.
Thay đổi cốt truyện, giá trị cốt truyện giảm mười phần trăm!
Bất quá không có thu đồ đệ mà thôi, cũng chỉ như vậy, thế nhưng liền giảm xuống mười phần trăm sinh mệnh của hắn!
【 cảnh cáo cảnh cáo! Xin kí chủ không nên tự tiện thay đổi cốt truyện! Nếu không đem… 】
Bíp!
Câu nói kế tiếp bị tinh thần lực cường đại của Lâm Tiêu đè ép, không thể phát ra tiếng.
Đây đã là lần thứ hai!
Hệ thống cũng muốn khóc được chứ? Hệ thống vận hành tám trăm năm, cũng chưa bao giờ gặp kí chủ bá đạo không nói lý như vậy! Nó phải kháng nghị!
Lâm Tiêu mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng màn hình bắn ra trước mặt, nháy mắt đã bị lấp đầy số liệu các loại hậu quả nghiêm trọng.
Uy hiếp hắn sao?
Lâm Tiêu nhìn cảnh cáo và hậu quả liên tiếp trước mặt, cái gì bỏ mình, cái gì kinh mạch bạo liệt, cái gì thế giới sụp đổ…
Nhưng mà hắn sẽ sửa sao?
Không! Nếu hắn vì có thể sẽ chết mà chịu thiệt, như vậy hắn không phải là Lâm Tiêu, không phải là Lâm Tiêu thập tử nhất sinh cũng dám xuống tay tính kế với thế gia trăm năm ở đế đô.
Cho dù là mười năm kia, hắn cũng hối hận, hối hận chính mình không đủ tâm ngoan, không đủ phòng bị, lại chưa bao giờ hối hận hắn đi tính kế Lý gia.
Vả lại.
Hệ thống này ngu xuẩn như vậy, kích động hai lần liền đem lời vốn không nên nói đều nói, tai hoạ ngầm này, ngoại trừ muốn chết, thật đúng là làm hắn cảm thấy có chút xuẩn manh.
“Ngươi xác định?” Sở Thu sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, như đang nhìn một kẻ ngốc cố tình gây sự: “Đại hội thu đồ đệ lần tới là mười năm sau.
”
Nói cách khác, một nhóm mầm non tốt hắn không cần, phải đợi mười năm, mười năm, cũng đủ để bao nhiêu người bồi dưỡng ra một đệ tử ưu tú? Đứng đầu môn phái, cũng không chỉ là tu vi đứng đầu.
Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, trên gương mặt không có biểu tình gì nổi lên một vẻ cười lạnh nhàn nhạt, kiêu ngạo, còn có lạnh nhạt thà chết chứ không cúi đầu: “Xác định, không cần.
”
Vừa trả lời Sở Thu, cũng là trả lời hệ thống.
“Hừ!” Sở Thu cười lạnh một tiếng, xoay người đi.
Người thông minh đều kiêu ngạo như thế, mặc dù kiêu ngạo thoạt nhìn có chút ngu xuẩn, dại dột không cần thiết.
Tỷ như hệ thống vừa mới bị Lâm Tiêu định nghĩa xuẩn manh.
【 Ngươi tên phàm nhân ngu xuẩn này! Vì hành vi ngu xuẩn của ngươi mà run rẩy đi! 】
Nhìn chữ to tàn khốc trên quầng sáng lục sắc trước mặt, ánh mắt Lâm Tiêu không tập trung nhìn xuyên qua, nhìn về phía Quân Mặc đối diện vẫn luôn cẩn thận nhìn mình.
Hắn thật có chút nhịn không được run rẩy, dù sao sau khi giảm mười điểm, trên người hắn đau lợi hại hơn.
Thi cổ bị hệ thống áp trong đan điền bắt đầu gây sức ép, rục rịch, làm trên mặt hắn nháy mắt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán cũng rơi xuống theo.
“Phụ thân! Phụ thân vì cái gì không cần Hiên Viên Triệt? Người đồng ý với ta rồi!” Lâm Thanh Thanh cắn môi, bắt cánh tay Lâm Tiêu, lực đạo cũng không lớn, giờ phút này lại nắm đến Lâm Tiêu đau tận xương cốt.
Hôm nay cô nương ngốc nghếch cũng không nhìn ra Lâm Tiêu giờ phút này khó chịu bao nhiêu, chỉ cảm thấy phụ thân luôn luôn yêu thương mình lại không nguyện ý hoàn thành tâm nguyện của mình, vả lại nghĩ đến về sau không thấy được Hiên Viên Triệt, liền càng thêm thương tâm.
Nàng nghĩ như vậy, đôi mắt đỏ lên, càng dùng sức nắm cánh tay Lâm Tiêu, vô tâm ngay cả Lâm Tiêu vẫn luôn run rẩy cũng không cảm giác được.
Hài tử luôn cho rằng phụ mẫu của mình vô cùng mạnh mẽ, cho nên khi bọn họ không nói, không nhắc tới, chỉ tự mình biết, thì hài tử thậm chí không biết phụ mẫu nhìn như mạnh mẽ, kỳ thật đã sắp qua đời.
“Thanh Thanh, buông tay.
” Quân Mặc nhẹ giọng nói, thanh âm tuy nhẹ, nhưng ngữ khí lại rất nặng.
Đây là Quân Mặc mà Lâm Thanh Thanh chưa từng tiếp xúc qua, nàng chỉ vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy lãnh ý và tức giận trong mắt hắn, mà cha nàng lại không quản không hỏi, thậm chí lúc nàng nhìn qua nhắm hai mắt lại.
Tiểu cô nương cảm xúc không khống chế được trong lòng tê rần, cắn môi, hung hăng