Trong sơn cốc tiếng mưa tí tách, trên đường khắp nơi đều gồ ghề, một cước đạp xuống, liền lảo đảo một cái, vận khí không tốt sẽ đụng đầu vào thân cây bên cạnh, hoặc là té vào vũng nước lớn, hồi lâu cũng không bò dậy nổi.
Quân Mặc đã thất tha thất thểu chạy trong mưa lâu rồi, hắn bị thương rất nặng, trên lưng là một dấu răng máu chảy đầm đìa, mỗi lần nhúc nhích đều sẽ tràn ra một lượng máu lớn.
Đó là lúc bị bầy sói vây đánh mấy ngày hôm trước lưu lại, lúc ấy vì bảo vệ Lâm Tiêu, hắn không hề nghĩ ngợi liền nhào qua, kết quả trúng một hơi.
Sau đó hỗn chiến, các loại nguy hiểm đánh tới, càng làm trên người hắn thêm vô số vết thương.
Nhưng hắn không rảnh đánh giá những thứ này, làm cho hắn thấp thỏm chính là, ngoại trừ lúc máu văng lên mặt Lâm Tiêu, tròng mắt của Lâm Tiêu hơi chấn động ra, người này lại không có phản ứng khác, giống như là…
Đã chết.
Tại sao có thể như vậy?
Trong lòng Quân Mặc sinh ra một loại khó chịu không chỗ phát tiết, hắn ôm thật chặt người trong ngực, khi cúi đầu chỉ thấy người này mặt tái nhợt và nhắm chặt mắt.
Chân khí gần như khô kiệt, hắn không còn một chút sức, chân khí che chở người trong ngực liền tan vỡ, mưa lạnh như băng giội xuống, nháy mắt liền làm ướt mái tóc dài đen như mực, một thân quần áo vốn màu đỏ càng thêm chói mắt.
“Sư tôn, ngươi đừng ngủ, chúng ta lập tức tới, lập tức có thể tìm được nơi an toàn.
” Hắn sốt ruột nói, dưới chân lảo đảo một cái, chân như nhũn ra, nhất thời cả người đều ngã vào đống đá phía trước.
Lần này nếu đụng vào sẽ đau chết.
Tay Quân Mặc ôm Lâm Tiêu đột nhiên siết chặt, uốn éo thân mình liền dùng lưng mình cứng rắn đụng phải, mang theo âm thanh như sét đánh.
Tê.
Hắn đau đến hít một hơi lãnh khí, cũng không lòng dạ nào quan tâm lưng của mình, theo bản năng ôm thật chặt người trong ngực, vội vàng nhìn qua, muốn xác nhận người này có bị đụng vào hay không, chẳng qua là vừa nhìn lại lập tức ngây dại.
Lâm Tiêu trong ngực hắn không biết khi nào mở mắt, con ngươi thanh lãnh tối tăm kia đang nghiêm túc nhìn hắn, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mặt cũng không thể làm cho Lâm Tiêu chớp mắt một chút.
Quân Mặc không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng: “Sư tôn, thật tốt quá, ngươi rốt cuộc tỉnh.
”
Trong lòng hắn vui sướng, nhất thời càng quên cảm giác đau đớn phía sau lưng, trên gương mặt tuấn lãng biểu lộ nụ cười trong sáng, mặc dù ở nơi này đêm mưa âm u lạnh lẽo, lại cũng làm cho trước mắt sáng ngời.
Lâm Tiêu yên lặng mà nhìn hắn một cái, chậm rãi chớp chớp đôi mắt, đôi môi mỏng tái nhợt kia lại vẫn không nhúc nhích mà mím chặt.
Lâm Tiêu giống như vừa mới thanh tỉnh, ánh mắt có chút mê mang, nhẹ nhàng giật giật bả vai, khuôn mặt trắng bệch, nháy mắt lại thêm vài phần lặng im.
Quân Mặc trong lòng trầm xuống, mấy ngày nay, Lâm Tiêu hễ tỉnh lại sẽ luôn lâm vào ưu tư ngăn cách vạn vật, làm hắn hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
Hắn theo bản năng mà nắm thật chặt tay Lâm Tiêu, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, ngươi đừng không nói lời nào, ngươi tùy tiện nói gì cũng được, ngươi nói gì ta cũng nghe, được hay không?”
Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào, cúi đầu đem mặt chôn vào cổ Lâm Tiêu, khiến chất lỏng ấm áp làm nóng cổ Lâm Tiêu: “”Đừng không để ý tới ta được không? Lần này là ta sai, ta bị ép không có cách nào, bọn họ ngay cả Huyền Chân tông cũng có thể lẻn vào.
Ta… ta không muốn lại nhìn thấy tình cảnh Quân gia lúc ấy.
”
Thời điểm hắn nói chuyện, thật cẩn thận khởi động chân khí che phủ Lâm Tiêu, thanh âm khàn khàn: “Ta không biết sư tôn là thế nào, nhưng ta nhìn ra được, tu luyện của sư tôn xảy ra vấn đề, trong tình huống như thế, ta… ta sao có thể để cho bọn họ uy hiếp sư tôn?
Chỉ cần ta chết liền không có việc gì, chỉ cần ta rớt xuống vách núi, bọn họ cho dù muốn tìm sư tôn gây phiền toái, cũng không có khả năng.
Nếu biết sư tôn cũng sẽ nhảy xuống theo, ta nhất định không làm như vậy!”
Nếu biết Lâm Tiêu có thể vì hắn làm được bước này, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Muốn tìm một người đối tốt với mình, rất khó a, hắn tin tưởng trên thế giới này không ai có thể đối với hắn tốt như vậy nữa, không ai có thể vì hắn làm đến nước này nữa.
Bất luận làm gì cũng tốt, nói dối, gạt người, trù tính những thứ gì, thậm chí giết người diệt khẩu cũng có thể, chỉ cần sư tôn có thể tha thứ hắn, hắn làm cái gì cũng nguyện ý, huống hồ là bị những người đó tiếp tục đuổi giết?
Đã ba ngày, hắn dùng hết tất cả biện pháp, cũng chưa từng nghe qua Lâm Tiêu phát ra một tiếng, cho dù là bảo hắn “Cút”? Cho dù là mắng hắn cũng được, vì sao không nói lời nào? Vì sao lộ ra bộ dáng tâm như tro tàn này?
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Tại sao biến thành như vậy?
Hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới có thể làm cho trong mắt người này dâng lên hy vọng?
Hắn thống khổ cực kỳ, cũng nghẹn khuất cực kỳ, loại cảm giác không thể nào xuống tay này làm cả người hắn đều sắp sụp đổ.
Nhưng mà Lâm Tiêu sẽ để ý tới Quân Mặc sao? Cũng sẽ không, mặc dù trong mắt Lâm Tiêu có một chút mềm mại, mặc dù cảm thấy suy nghĩ của người này ngốc chết, mặc dù…
Kệ xác cái mặc dù đi, hắn phải đối mặt chính là gì?
Một cái mười năm nữa sao?
A, hắn sai, ở thế giới tu chân, nữa này chỉ sợ không phải mười năm, mà là trăm năm, thậm chí