Thời điểm Lâm Tiêu ung dung đi về đỉnh Thanh Kính hướng tây nam, Lâm Thanh Thanh đang che miệng, cả người run rẩy ngồi xổm trong bụi cỏ, không thể tin trừng to mắt hoảng sợ.
Cách đó không xa là hai người trung niên, là chấp pháp đường, nàng đều gặp qua, đúng là hai người lúc ấy bắt nàng và Hiên Viên Triệt.
Ban đầu nàng sợ hãi, nhưng nghe tiếp nữa nàng đã không chỉ sợ hãi.
Sợ hãi, kinh hãi, thương tâm, tuyệt vọng…
Nàng cảm thấy mình đại khái là bị cảm xúc nào đó nghẹn tại yết hầu, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút máu, cả người lạnh lẽo làm cho nàng không ngừng rét run, cũng không dừng lại được.
Hai người kia một người hắc y, một người lam bào, đều không phát hiện tung tích của nàng, nhưng vừa đi vừa nói chuyện nói, mặc dù nói cũng không nhiều, lại làm cho nàng đông cứng.
Hắc y nhân trung niên sắc mặt dữ tợn hất tay áo: “Hừ, không thể tưởng được như vậy vẫn bị Lâm Tiêu tránh khỏi.
Triệu Hưng đồ vô dụng, lại lãng phí một cơ hội tốt như vậy!”
Lam bào nhân cười lạnh một tiếng: “Sợ cái gì, hiện tại Hiên Viên Triệt tiến vào đỉnh Thanh Kính, chúng ta có chính là cơ hội.”
Hắc y nhân nghe vậy, sắc mặt hơi dịu đi: “Ngươi nói không sai, Lâm Tiêu nuôi một nữ nhi ngu như vậy, đáng đời hắn bị người tính kế.
Nàng nếu có thể đem Quân Mặc cùng Lâm Tiêu ép đến Tĩnh Tư Nhai một lần, tự nhiên cũng có thể có lần thứ hai.”
Lam bào nhân cũng vui sướng bật cười, mang theo vài phần khoái cảm vặn vẹo: “Cũng không phải, Lâm Tiêu tên ngụy quân tử, thường ngày giả làm người tốt, hôm nay nhìn hắn nuôi ra một bạch nhãn lang*, ta ngược lại rất muốn nhìn một cái.”
*bạch nhãn lang: chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Hắc y nhân sắc mặt lạnh lùng, cau mày nói: “Ngươi không cần xằng bậy, tiểu tử Hiên Viên Triệt này vẫn không thể động.
Lần này nếu không có hắn tuỳ thời nhạy bén, cũng bắt không được hai người kia.
Ta nhớ rõ trước khi lôi kiếp đến, Triệu Hưng giống như thét to cái gì, như là đã nắm chắc nhược điểm của hai người kia.
Đáng tiếc, hắn lại chết.
Thật sự là xúi quẩy.”
Lam bào nhân nói: “Ta đương nhiên biết, Hiên Viên Triệt này chính là mầm non tốt.
Có hắn ở đây, Lâm Tiêu sớm muộn gì cũng bị Lâm Thanh Thanh bẫy chết.
Hừ, tỷ nhi yêu tiếu*, cũng thật không có gì đáng tự hào.”
*chỉ nữ nhân trong kỹ viện
Hắc y nhân nghe vậy, phát ra từng trận đáng cười khinh bỉ.
Hai người rất nhanh liền đi xa.
Hai người kia đi thật lâu rồi, Lâm Thanh Thanh lại vẫn không kịp phản ứng, giờ phút này, cả người nàng cũng nhịn không được run rẩy, trong đầu đem sự tình ngày ấy suy nghĩ một lần lại một lần, cái gọi là lân nhân nghi phủ*, trong lòng chứa hoài nghi, nhìn đến chỗ nào cũng đều là sơ hở.
*không vừa mắt một người ở phương diện nào, thì nhìn tất cả phương diện cũng không thuận mắt.
Nàng mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, một đôi tay gắt gao nắm lấy quần áo, chỉ cảm thấy ngực như bị đào một cái hố, rốt cuộc lấp đầy bất mãn —— hắn không phải nói, thế gian này, người duy nhất hắn sẽ không làm thương tổn, chính là mình… sao?
Lâm Thanh Thanh thất hồn lạc phách theo đường nhỏ trên núi đi xuống, mờ mịt nhìn nơi ở của phụ thân nhà mình không xa, nghĩ đến mấy ngày nay phát sinh đủ loại sự tình, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh như băng.
Nếu Hiên Viên đối tốt với nàng đều là giả, như vậy, cái gì mới là thật? Ánh mắt thuần khiết như vậy, lại, lại có thể là giả vờ?
Thật đáng sợ!
Thật tàn nhẫn!
Thật lãnh tình!
Nàng nghĩ như vậy, nhịn không được run một cái.
Đúng lúc này, cách đó không xa một đệ tử nhìn thấy nàng, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, thật nhanh vọt tới trước mặt nàng.
“Sư tỷ! Sư tỷ mau trở về! Hiên Viên Triệt vào phòng chân nhân, gây ra cấm chế, chân nhân giận dữ.
Hiên Viên Triệt nói ngọc bài có thể tùy ý ra vào là ngươi cấp, chân nhân, chân nhân giống như muốn động tông pháp!”
Ta, ta cấp?
Hắn, hắn lại nói như vậy!
Tuy rằng biết rõ đây là sự thật, Lâm Thanh Thanh vẫn nhịn không được tức giận đến run cả người, nhưng trong tức giận lại là trái tim bể nát, đau tận xương cốt…
Nàng gắt gao cắn hai hàm răng, trong mắt mang theo lệ, chật vật dùng mu bàn tay lau, sải bước hướng về phía tây bắc.
Thời gian kéo trở về, lại nói Quân Mặc, khi hắn vô cùng lo lắng bịt mũi và cổ từ phòng Lâm Tiêu vọt ra, lại gặp phải Hiên Viên Triệt chờ ở cuối đường.
Bất động thanh sắc đem huyết sắc dưới mũi lau đi, Quân Mặc buông tay xuống, đứng thẳng người, thản nhiên nhìn Hiên Viên Triệt.
Chỉ cần không ở trước mặt Lâm Tiêu, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không ngẩn người, sẽ không sững sờ, sẽ không mờ mịt luống cuống, lại càng không kích động… Tóm lại, trước mặt người ngoài, hắn luôn là một bộ dáng ôn nhuận đến hoàn mỹ, trên thực tế lại lạnh nhạt hắc ám đến cực hạn.
Thản nhiên nhìn thoáng qua Hiên Viên Triệt, hắn như không có gì xoay người đi.
Nhìn phương hướng kia, là muốn tự