Trong nháy mắt môi răng chạm vào nhau, giống như có một luồng điện truyền vào hai người, cảm giác tê dại, thoải mái đến mức làm người ta cơ hồ nháy mắt liền sa vào trong đó.
Mặc dù là lần thứ hai tu luyện như vậy, biết tu luyện như vậy sẽ làm nhân tâm sinh kiều diễm, nhưng thân mật như thế, vẫn là lần đầu tiên.
Quân Mặc trong lòng rung động, trái tim trong lồng ngực nhảy lên vô cùng mạnh mẽ, loại vui sướng kịch liệt vì hai người tiếp xúc mà sinh ra này, thích thú dâng trào, cơ hồ muốn nổ tung trong ngực hắn.
Biết rõ đây là không đúng, biết rõ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, một khi bị sư tôn phát hiện, sư tôn nhất định sẽ… sẽ đem hắn trục xuất sư môn!
Nhưng, hắn dừng không được! Hắn cũng không muốn dừng lại!
Người trước mặt tốt đẹp như vậy, môi mỏng mềm mại mát lạnh ngọt ngào như vậy, hắn chỉ nếm qua một lần, miệng sẽ thấy luyến tiếc.
Đời trước hắn cũng sống trăm năm, sự tình như vậy xem qua thiên thiên vạn vạn, thậm chí đã từng lâm vào tình cảm với Lâm Thanh Thanh, vô pháp tự kềm chế.
Nhưng mà, hết thảy thấy được, nghe được kia, thậm chí những thứ hắn đã từng kiên trì, thời điểm đối mặt với người này, đều biến thành nhỏ bé vụn vặt không đáng kể.
Không bỏ xuống được? Ném không ra? Bỏ không được?
Không!
Đây hoàn toàn không giống như vậy, thứ hắn coi là niên thiếu động tình, thứ hắn coi là trả giá vô oán vô hối, vào thời khắc này xem ra, đều là cẩu thí bất thông*.
*rắm chó không kêu, chỉ trích người khác nói chuyện hoặc văn chương cực kỳ không thông suốt, lưu loát.
Sống hai đời, người giờ phút này có thể cho hắn cảm giác như vậy, chỉ có một mình sư tôn!
Hắn tôn kính sư tôn, trong lòng thậm chí xem sư tôn là thần.
Hắn thích sư tôn, thậm chí thích đến một khắc cũng không muốn chia lìa.
Hắn tín nhiệm sư tôn, thậm chí so với tín nhiệm bản thân hắn còn sâu sắc hơn.
Hắn…
Trong tim của hắn tồn tại cảm xúc chính mình cũng khó có thể nói ra với sư tôn, hắn biết rõ, kia đã tuyệt đối không phải là sùng kính và kính yêu bình thường của vãn bối đối với trưởng bối, hắn còn muốn cùng sư tôn thêm thân cận, còn muốn làm sư tôn từ nay về sau chỉ đối tốt với mình hắn, hắn còn muốn, còn muốn chiếm hữu người này, làm ánh mắt của người này chỉ dừng lại vì mình, làm toàn thân toàn tâm của người này chỉ còn lại có mình mình.
Hắn muốn… lấy được hết thảy, nắm chặt hết thảy của sư tôn!
Môi mềm lạnh kia, da thịt giống như bạch ngọc kia, tóc đen như mun kia, mắt phượng thanh lãnh kia… Hắn muốn hết thảy của người này đều có quan hệ tới mình, muốn cho người trước mắt này, trong trong ngoài ngoài, toàn toàn bộ bộ, đều lây dính dấu vết của Quân Mặc hắn, làm cho người này cả đời đều chỉ thuộc về hắn!
Giống như, như bây giờ!
Trong mắt của hắn hiện lên một tia si mê mà cố chấp, hàm răng hơi dùng sức, cho môi mỏng hồng nhạt kia nhuốm màu đỏ yêu dã diễm lệ.
Hắn thoáng lui về phía sau một ít, nhìn nhan sắc xinh đẹp mình tự in dấu, hoa mắt say mê, sau đó tâm thần chấn động ——
Phải!
Chính là như vậy!
Hắn muốn tự tay, từng chút từng chút một, đem tất cả mọi chỗ trên người sư tôn, đều in lên dấu vết chỉ thuộc về riêng hắn!
“Ngươi là vì ta mà đến, vốn chỉ nên thuộc về một mình ta.
Ta cả đời đau khổ, trải qua mấy trăm năm liệt hỏa thiêu đốt muốn chết cũng không thể, chỉ có lần này thiên đạo chân chính chiếu cố ta.
Một khi đã như vậy, ngươi nên là của ta, của một mình ta! Tất cả mọi ý nghĩa!”
Trong tim của hắn không thể ức chế mà hiện ra suy nghĩ này, giống như bị sương mù bao phủ nhiều ngày, sau đó sương mù dày đặc lại đột nhiên tiêu tán, bốn phía một mảnh trong sáng.
Hắn rốt cuộc thấy rõ tâm tư của mình —— hắn muốn sư tôn, trong trong ngoài ngoài tất cả đều muốn! Loại quan hệ sư đồ này không thể vững chắc, lại cũng không phải duy nhất, hắn tuyệt không thỏa mãn.
Trừ phi…
“Đạo lữ…”
Hắn nhịn không được nỉ non ra tiếng, tựa hồ là bị âm thanh của mình làm hoảng sợ, nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn bị hai chữ này thắp sáng, tâm thần của hắn vì hai chữ này mà nhảy lên kịch liệt, thậm chí sinh ra ma chướng —— hắn nhất định phải có được sư tôn, nếu không thì có chết cũng phải từ địa ngục bò lên, trở về tìm sư tôn.
Nguyên lai đúng là như vậy.
Nguyên lai ta muốn, đối với sư tôn … là yêu.
Một chữ cuối cùng, làm vành tai hắn bị bỏng, trái tim lại không ngừng hưng phấn nhảy lên.
Chân khí quen thuộc tuần hoàn kia làm khí tức của hai người càng dung hợp, loại dung hợp trên tinh thần này, làm hắn thỏa mãn mà than, ngừng không được muốn càng nhiều.
Nhìn đôi môi xinh đẹp ôn nhuận trước mặt kia, hắn thậm chí quên chuyện mình còn phải trấn áp thi cổ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đôi môi mê người, sau đó nhịn không được áp lên, thật cẩn thận vuốt ve môi, có chút cấp bách, lại có chút mờ mịt không biết kế tiếp nên làm thế nào, chỉ giống như mèo con lén lút, lặng lẽ vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng quét một cái…
A!
Thật ngọt!
Hắn cơ hồ trong nháy mắt liền loạn khí tức, động tác đã sớm quên cố kỵ, xoay người một cái nhảy lên, trực tiếp đem người bên cạnh ấn ngã xuống giường.
Miệng lưỡi cơ hồ theo bản năng dây dưa, hắn di chuyển đầu lưỡi, đụng vào hàm răng thơm ngọt kia, sau đó đột nhiên chạm vào một chỗ ấm áp mềm mại.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy mình giống như bị sét đánh trúng vậy, xúc cảm tuyệt vời kia, mềm mại ẩm ướt kia, làm hắn cơ hồ quên tất cả, theo bản năng muốn càng nhiều, giống như sói lang, vội vàng duỗi đầu lưỡi hướng vào trong, lại không nghĩ, hắn vừa mới dại ra trong nháy mắt đó, cũng đã để cho mỹ vị kia hoàn toàn cùng hắn cách biệt, chỉ đụng phải hàm răng cứng rắn.
Tại sao không có?!
Hắn nhịn không được có chút vội vàng, theo bản năng quét hai cái, xúc cảm rung động tâm thần vừa rồi làm hắn vội vã đầy đầu đều là suy nghĩ muốn càng thêm thân cận, một lúc lâu mới hậu tri hậu giác phát hiện, thân thể bị mình đặt dưới thân kia, đã hoàn toàn cứng ngắc, sau đó hơi phát run!
Sư tôn tỉnh!
Nhận biết này làm hắn sợ ngây người, đột nhiên kinh hãi tỉnh ngộ chuyện mình vừa mới làm, rốt cuộc tìm đường chết cỡ nào —— đụng chạm sư tôn lung tung như vậy, đừng nói lừa người làm đạo lữ, đây rõ ràng là muốn lập tức trở thành tiết tấu tiểu súc sinh khi sư diệt tổ bị giết chết a!
Trong mắt Quân Mặc có huyết sắc chợt lóe rồi biến mất, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, duy nhất rõ ràng chính là, mình tuyệt đối không chấp nhận sư tôn vứt bỏ mình, thậm chí ngay cả khi sư tôn sinh ra loại ý nghĩ này, mình cũng tuyệt đối