Trước lúc Sở Thu vươn tay đoạt thánh thủy, Lâm Tiêu đã ngửa đầu đem một bình thánh thủy uống sạch.
Hắn lưu loát như thế, người vốn đang hoài nghi hắn ngược lại ngơ ngẩn, nhất là Tống Thanh Vân, toàn bộ nụ cười đắc ý trên mặt đều cứng lại, trong lòng không tự chủ được dâng lên một dự cảm xấu.
“Tiểu sư đệ!” Mạnh Thanh Vân nhịn không được đi tới trước một bước, theo bản năng chắn giữa Lâm Tiêu và Hoa Thanh.
Tiêu Nhu cũng hết sức khẩn trương, tuy rằng nhìn hành động của Lâm Tiêu, tựa hồ trong lòng Lâm Tiêu đã có tính toán, nhưng ngẫm lại Lâm Tiêu đã thừa nhận đích xác trúng thi cổ, nàng liền nhịn không được lo lắng —— nàng vẫn chưa nghe nói qua có ai có thể trừ đi thi cổ.
Tiêu Tử Diệp dù không biết nguyên do trong đó, nhưng hắn rất hiểu Mạnh Thanh Vân và Tiêu Nhu, hắn đem tất cả hành động của hai người để trong mắt, trong lòng liền lập tức có phát hiện, cũng khẩn trương theo.
Sắc mặt Sở Thu thật không tốt, trên mặt búp bê lạnh như băng giờ phút này mang theo phẫn nộ, mặt vốn không đổi sắc, giờ phút này toàn bộ nứt ra, nhưng mặc dù đang tức giận, thế nhưng cũng toát ra cảm giác đáng yêu.
Đương nhiên, đáng yêu này, chỉ là đối với Lâm Tiêu mà thôi.
“Vì sao muốn uống?” Sở Thu nắm lấy vạt áo Lâm Tiêu, vẻ mặt bực tức.
Lâm Tiêu nhìn bộ dáng tức giận của hắn, lãnh mặt quay đầu: “Không cần ngươi giúp ta.” Tiểu tử này muốn giúp hắn thử dược, a, người nọ là người tốt, đáng tiếc hắn không phải.
Sở Thu trong lòng căm giận, trong ánh mắt cơ hồ phun hỏa.
Nhưng uống cũng uống rồi, hắn không có biện pháp với Lâm Tiêu, một ngọn lửa giận liền nhằm vào Hiên Viên Triệt: “Phản đồ!”
Hiên Viên Triệt mím môi, ngẩng đầu, quật cường cắn răng: “Sư tôn trách ta cũng vô ích, đồ nhi chỉ đem điều mình thấy nói ra thôi!”
Sở Thu mặt bình tĩnh, cười lạnh nói: “Ngươi vừa cùng người của chấp pháp đường thân mật, thì cứ cút đi, Tàng Kiếm Phong ta, không cần thứ ăn cây táo, rào cây sung như ngươi!”
Hắn, Lâm Tiêu, Mạnh Thanh Vân, Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp, đều là sư huynh đệ thân thiết học cùng một thầy, năm đó môn phái Huyền Chân tông nội đấu, chết vô số sư huynh đệ, môn hạ của sư tôn hắn chỉ có năm người bọn họ còn sống, tình cảm thâm hậu, tất nhiên người bên ngoài không thể suy đoán.
Ở trong lòng hắn, mặc dù Lâm Tiêu thật sự đã làm sai, cũng nên là bốn người bọn họ tiến hành phán xét, cho dù thật sự muốn thanh lý môn hộ, vậy cũng nên là chuyện nội bộ của bọn hắn, không cần người bên ngoài, nhất là đám tiện nhân chấp pháp đường này nhúng tay!
“Sư tôn!” Hiên Viên Triệt gầm nhẹ một tiếng, nhịn không được lộ ra sắc mặt giận dữ.
“Ngươi không cần kêu ta! Chấp pháp đường này, năm đó hãm hại sư tôn ta, sát hại vô số sư huynh đệ ta, là địch nhân của Sở Thu ta.
Dù sư tôn dặn dò vì tông môn, không thể tư đấu, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại lũ tạp chủng này, nhưng không có nghĩa là, ta có thể dễ dàng tha thứ việc ngươi đem những móng vuốt của bọn đê tiện này tiến vào Tàng Kiếm Phong ta!” Sở Thu lạnh lùng quát.
Sắc mặt Hiên Viên Triệt khó coi đến cực điểm, hắn không ngờ Sở Thu thoạt nhìn vô cùng chính trực, thế nhưng lại muốn bảo hộ một tên ma tu, thật sự là làm người cười chê.
Nếu Sở Thu vô tình vô nghĩa, hắn cũng không cần cho Sở Thu thể diện, chết cũng không cầu xin Sở Thu!
“Sở Thu!” Hoa Thanh nhịn không được nhíu mày.
Sở Thu nhếch môi ngẩng đầu, trầm mặc không nói, bộ dáng quật cường kia làm cho Hoa Thanh nhịn không được thở dài, lại không có lời nào để nói.
Bên trong Huyền Chân tông, đích thật tràn ngập vấn đề, hai phái tranh chấp tồn tại đã lâu, các nguyên lão bọn họ đều không thể giải quyết, chỉ có thể tìm cách cân bằng, việc duy nhất có thể làm chính là định ra quy củ, cho phép hai bên dùng thủ đoạn bình thường trong phạm vi cạnh tranh và chèn ép lẫn nhau, lấy việc này duy trì trật tự.
Đây, cũng có thể nói là lý do Huyền Chân tông nhiều năm qua vận hành tinh diệu như máy móc, nhưng tình trạng như vậy có thể duy trì bao lâu, cũng không ai biết.
Hôm nay Lâm Tiêu, bất quá là một ngòi nổ đánh vỡ cân bằng, một khi xử lý không tốt, liền gây ra hậu quả không thể lường được.
Một đời chưởng môn, cũng không nguyện ý vì cân bằng mà hy sinh hết thảy.
Hoa Thanh nhíu mày, trong lòng không ngừng tính toán.
“Ha ha! Ta cũng biết, Lâm Tiêu, ngươi quả nhiên là bị trúng thi cổ!” Tống Thanh Vân bỗng cười lớn tiếng, âm thanh bừa bãi mà đắc ý.
Mọi người trong lòng hơi kinh hãi, nhất thời quay đầu nhìn lại, tiếp đó biến sắc.
Chỉ thấy giờ phút này sắc mặt Lâm Tiêu trắng bệch, chân khí bạo loạn, vả lại có hắc khí nhè nhẹ chạy trên da thịt tuyết trắng, tràn ngập hương vị hung thần, quả nhiên là trong thân thể có đồ vật ma đạo!
Mọi người nhất thời ồ lên.
“Lâm Tiêu! Bây giờ ngươi còn gì để nói?” Đại trưởng lão vui vẻ, nhất thời quát chói tai: “Nói! Đồng lõa của ngươi có ai? Là ai phái ngươi làm nội ứng ở tông môn?!”.
Ngôn Tình Hài
Tống Thanh Vân cũng nói theo: “Hừ hừ, ta xem bộ dạng ngươi như vậy, rõ ràng là nhiễm thi khí hồi lâu, chỉ sợ là vài thập niên.
Nhiều năm như vậy, ngươi nhất định cấu kết không ít người, nói ra những người đó, đến lúc đó, chúng ta để ngươi toàn thây!”
Hai người ý đồ muốn liên lụy đám Mạnh Thanh Vân, rõ như ban ngày.
Sắc mặt Hoa Thanh vô cùng khó coi, đưa tay muốn bóp cổ Lâm Tiêu, Mạnh Thanh Vân và Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp, Sở Thu, đồng thời ra tay ngăn cản, bốn người đem Lâm Tiêu gắt gao bảo hộ trong người, thần sắc trên mặt tỏ rõ lập trường của bọn họ —— bọn họ muốn bảo vệ Lâm Tiêu, mặc dù Lâm Tiêu rơi vào ma đạo, bọn họ cũng không cho người bên ngoài động hắn.
Hoa Thanh chậm rãi thu tay về, nhìn bộ dáng năm người như vậy, sắc mặt lãnh đạm, bình tĩnh hỏi: “Các ngươi nghĩ kỹ? Thật sự tính tiếp tục làm như vậy?”
Mạnh Thanh Vân cắn chặt răng, không hé răng.
Ba người kia cũng kiên trì như thế, không người nào lộ ra nửa phần chần chờ.
“Lâm Tiêu, ngươi rơi vào ma đạo, đã sớm đáng chết! Chẳng những như thế, ngươi còn cấu kết chưởng môn, cấu kết phong chủ Tàng Kiếm Phong, đây là muốn đem toàn bộ Huyền Chân tông kéo vào bùn lầy a! Tâm địa đáng chết, thật sự đáng chết!” Tống Thanh Vân lạnh giọng nói, âm thanh vì hưng phấn mà bất giác phá âm, nghe sắc bén càn rỡ.
Hắn muốn nhìn bộ dáng thất kinh của Lâm Tiêu, đáng tiếc không thấy được, thời điểm hắn tiến lên, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tiêu lạnh như băng, bộ dáng giương cằm, kiêu ngạo như năm đó, chuyện gì cũng hơn hắn, cái gì cũng giành trước hắn một bước.
Tống Thanh Vân trong lòng giận dữ, hắn muốn xem không phải cái này, hắn trả giá lớn như vậy, muốn nhìn chính là Lâm Tiêu giống như chó nhà có tang*, ngã xuống trong bùn, mặc cho hắn trào phúng giày xéo.
*Con chó nhà có tang cuống quít chạy ra chạy vào.
Người ra vào đông như ngày hội, nhưng nét mặt lại buồn thảm, vẫy đuôi cũng dở mà không vẫy đuôi cũng dở.
Thấy Lâm Tiêu giờ phút này được bốn tên kia che chở, lại vẫn dám xem thường mình, mặt hắn nhất thời âm trầm, cười lạnh hướng lại gần, trong tay phút chốc ném ra một pháp bảo mạnh mẽ: “Hừ! Lâm Tiêu ngươi rơi vào ma đạo, người người đến giết, hôm nay, ta liền thay trời hành đạo!”
Ầm!
Một tiếng nổ ầm ầm, đám người Mạnh Thanh Vân nhất thời đã bị ảnh hướng, người khác đứng gần không phòng bị, cũng bị biến thành