Xuy xuy xuy…
Đây là âm thanh kiếm từ từ rút ra khỏi vỏ kiếm.
Mặc dù Quân Mặc trước mặt người khác một chữ cũng không nói, Sở Thu vẫn từ vẻ mặt càng ngày càng nhộn nhạo của Quân Mặc thấy được ý tứ làm người ta vô cùng giận dữ.
Đây là gì?
Cho dù là ngu ngốc bị tiện nhân kia lừa, ưng thuận lời hứa về sau sẽ không có nữ nhân, nhưng thiên hạ này còn nhiều nam nhân tốt, ai cũng chưa nói đã treo cổ ở chỗ của tiểu súc sinh.
Cho nên, ý tưởng lúc đầu của mình quả nhiên là sai lầm ư? Yên lặng nhìn sư đệ tiến vào trong ngực một tên biến thái quả nhiên là mình sai!
Trước lúc lửa giận của Sở Thu sắp sửa phát ra, Quân Mặc rốt cuộc hậu tri hậu giác nhận ra có chỗ không đúng lắm, vừa không biến sắc cẩn thận đứng lên, vừa thu lại biểu tình, chỉ kính cẩn nghe theo mà hành lễ: “Sở sư thúc.”
Tận mắt nhìn thấy tiểu súc sinh trở thành quân tử, Sở Thu cười lạnh một tiếng, keng một tiếng rút kiếm —— hiện tại giả bộ nho nhã, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?
“Hắn làm sao vậy?” Sở Thu quát lạnh.
“Sư tôn giúp ta chuyển vận chân khí, thể lực chống đỡ hết nổi.” Quân Mặc trả lời.
Sở Thu nghe vậy nhất thời cảm thấy bị lừa gạt, một đứa tiểu trúc cơ… vậy mà lên kim đan?! Có thể xem như lên tu sĩ kim đan, có thể đem một tu sĩ nguyên anh hút khô? Buồn cười! Dám dùng loại chuyện lừa tiểu hài tử gạt hắn!
“Sư thúc.” Tiểu hài tử đứng bên cạnh Sở Thu mặt không đổi sắc vươn tay kéo tay áo hắn, chỉ một động tác nhẹ nhàng bâng quơ, đã dừng lại hành động kế tiếp của Sở Thu, sau đó cúi đầu, nhìn về phía nó.
Tiểu hài tử nói: “Đừng quên ngươi tới làm gì.” Nó lời ít ý nhiều nhìn chăm chú Sở Thu, sau đó vươn tay vỗ thắt lưng Sở Thu.
Động tác của Sở Thu nhất thời cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, lập tức tra kiếm vào vỏ, vươn tay bắt được tay của tiểu hài nhi, lạnh lùng dứt ra: “Mạt Tiểu Bạch, ta đã cảnh cáo ngươi, không nên đụng ta!”
“A.” Tiểu hài tử ngoan ngoãn mà lên tiếng, gật đầu.
Sở Thu nhìn bộ dáng mặt than nghe lời đến cực điểm của tiểu hài tử, lông mày lại nhịn không được hung hăng run rẩy một chút —— lại tới nữa! Thứ này quả thực là điển hình của chết cũng không hối cải dù trong mồm hứa không tái phạm, nếu không phải… nếu không phải… Hắn nhất định một cước đá bay nó!
“Sư thúc ngươi bằng lòng dạy ta kiếm đạo,” tiểu hài tử Mạt Tiểu Bạch lạnh lùng giương mắt nhìn hắn, như là liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn: “Trước khi ta học được, ngươi đừng nghĩ đá văng ta.
Nuốt lời quá nhiều, sẽ sinh ra tâm ma.”
Mặt búp bê lạnh như băng của Sở Thu cứng đờ, thiếu chút nữa bị nẻ.
Có quỷ mới biết lúc ấy hắn tại sao lại nói ra loại đồng ý hoàn toàn không phù hợp thân phận của hắn, sói con này, quả thực gian xảo không biết xấu hổ, giống như là con riêng của tiểu súc sinh!
“Sư thúc tới nơi này có chuyện gì quan trọng sao?” Quân Mặc hé mắt, ngắt lời hai người mặt than đối diện, trên mặt tuy rằng cười, nhưng đáy mắt tràn đầy ý xua đuổi không thể rõ ràng hơn nữa.
Sở Thu lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào.
“Chưởng môn sư thúc nói, Hiên Viên Triệt đã chuyển làm môn hạ của một vị lão tổ của chấp pháp đường, nói để các ngươi chú ý.
Mặt khác, người Tống gia tựa hồ muốn tìm sư tôn gây phiền toái, cho nên, chưởng môn sư thúc để ta cùng sư thúc đến nói một tiếng với các ngươi.” Mạt Tiểu Bạch nói, vừa nói vừa bình tĩnh lui về phía sau một bước, quả nhiên, Quân Mặc trước mặt dùng sát khí nháy mắt hướng vào Mạt Tiểu Bạch.
“Sư tôn?” Quân Mặc khẽ cười một tiếng: “Sư tôn nào?”
Mạt Tiểu Bạch mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút trắng bệch: “Đại sư huynh, ngươi không nên nhìn ta như vậy, ta sẽ rất sợ hãi.”
Sợ cái rắm a, vẻ mặt cũng không thay đổi một chút.
Quân Mặc lạnh lùng cười, nhìn sói con trước mắt này biết rõ mà kéo tay áo Sở Thu, rõ ràng là tỏ thái độ, lúc này mới thu lại u ám ở đáy mắt.
Sở Thu đứng ở một bên yên lặng nhìn: … Chết tiệt tiểu súc sinh này quả nhiên là biến thái, loại chiếm hữu dục làm cho người ta sợ hãi quả thực phút chốc làm người ngứa tay!
“Cho nên lúc này sư thúc đến, là muốn giúp một tay sao?” Quân Mặc hỏi, nhưng trong lòng hơi căng thẳng.
Bản thân hắn không tồi, hiện giờ hắn lo lắng chính là sư tôn.
Vương gia bây giờ rõ ràng đã theo dõi sư tôn, sư tôn thăng cấp cường giả nguyên anh, về sau bọn họ có thể sẽ ép sư tôn làm càng nhiều chuyện hơn.
Mà từ hành vi của Vương Thanh Hoan, rõ ràng đối với sư tôn ôm lòng gây rối.
Hiện giờ, thêm một Tống gia nữa.
Quân Mặc mím môi, quay đầu nhìn người mê man trên giường, đáy mắt hiện ra vẻ cố chấp.
Bất luận trả đại giới cỡ nào, hắn đều phải bảo vệ tốt người này, bất luận là Tống gia hay Vương gia, thậm chí là tổ chức sau lưng Vương gia, hắn cũng không cho phép bọn họ thương tổn sư tôn.
Quả nhiên, hắn vẫn cần cố gắng nữa.
“Chuyện của sư tôn ngươi, ngươi biết bao nhiêu?” Sở Thu không trả lời câu hỏi của Quân Mặc, mà thản nhiên hỏi ngược lại.
Quân Mặc nhìn vẻ mặt cẩn thận của Sở Thu, rất nhanh liền đoán được người này thật sự muốn hỏi cái gì: “Sư tôn bị người của Vương gia lợi dụng, bất quá không việc gì, ta sẽ tìm được biện pháp trừ đi thi cổ trên người sư tôn.”
Hắn giữ lại ý nghĩ trong lòng, cũng không nói thi cổ đã được chuyển đến trên người của mình.
Nếu những người này đối với sư tôn bảo hộ vạn phần, như vậy lời nói dối này căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng, nếu những người sư tôn quý trọng này muốn đạp sư tôn khỏi thượng vị, như vậy, thi cổ không ở trên người sư tôn, đương nhiên không cần nói, mà hắn vừa lúc có thể mượn việc này cho sư tôn thấy, chỉ có một mình hắn là đối xử tốt với sư tôn.
Về phần thi cổ trên người mình, a, đây là một tai hoạ ngầm thật lớn.
Hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào tìm được lý do đem mình đuổi đi khỏi sư tôn.
Tuyệt đối sẽ không!
Sở Thu cẩn thận nhìn hắn một cái, đáp án này nằm trong dự kiến.
Thứ này ngay cả lôi kiếp cũng dám cùng gánh, lại là tiểu súc sinh tam quan bất chính, chính tà bất lưỡng lập*… mình quả nhiên hỏi câu vô nghĩa.
*chính tà luôn xung khắc, đối lập nhau
Sở Thu gật đầu, gương mặt lạnh lùng nói: “Hiên Viên Triệt đã trở về đế đô, người Tống gia cũng tìm tới đỉnh Thanh Kính, chưởng môn sư huynh cho các ngươi ở bên ngoài đợi ba năm rồi trở về.
Nói cho sư tôn ngươi biết, nếu đến lúc đó tông môn tỷ thí hắn không thể lên làm thủ tọa, lão tổ tông cũng không che chở được hắn.”
Muốn đoạt được thủ tọa trong tông môn tỷ thí, thật sự là rất khó, hiện giờ hội trưởng lão và đám người Mạnh Thanh Vân hoàn toàn trở mặt, đến lúc đó không chừng sẽ có nhân vật đi ra, cho nên chuyến này không riêng gì Quân Mặc, mà ngay cả Lâm Tiêu chỉ sợ cũng phải liều mạng.
“Ta sẽ chuyển lời cho sư tôn.” Trong mắt Quân Mặc hiện lên một tia đau lòng, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Quân Mặc hiểu, chỉ khi Lâm Tiêu biểu hiện ra tác dụng lớn nhất với tông môn, những người đó mới bằng lòng che chở sư tôn, nếu không, sư tôn chỉ trở thành một kẻ vứt đi.
“Tốt lắm, chúng ta đi đây.” Sở Thu dặn dò xong, nhìn chăm chú Quân Mặc cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất không nên quá mức, nếu chậm trễ hắn tu hành, chưởng môn sư huynh tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.”
Nói xong, thần sắc tựa hồ lạnh hơn vài phần, còn có vài phần nóng nảy, xoay người bước đi.
Trong nháy mắt Quân Mặc có cảm giác đầu óc lơ mơ, không khỏi nhíu mày.
Mạt Tiểu Bạch cố ý chậm lại vài bước, mắt thấy Sở Thu đã đi ra ngoài, lúc này mới nói thật nhanh: “Sư tôn năm đó đồng ý, sẽ không cùng nữ tu kết thành đạo lữ, cho nên chưởng môn sư tôn bọn họ đã đồng ý ngươi là người ứng cử làm đạo lữ của sư tôn, nhưng bọn họ giống như vẫn còn quan sát.
Mặt khác, sư thúc cùng ta xuống núi là vì tra việc Tống gia, chính là như vậy, ta đi đây.”
Cạch.
Cửa phòng không nhẹ không nặng bị đóng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm lạnh như băng lại non nớt của Mạt Tiểu Bạch: “Sư thúc ngươi không cần đi nhanh như vậy, chân ta ngắn.”
Trong phòng, Quân Mặc đã bị lượng tin tức thật lớn bao hàm trong mấy câu nói kia làm sợ ngây người.
Vừa rồi sói con kia nói cái gì đồng ý? Đồng ý hắn làm gì?
Đạo lữ?!
Hắn không có nghe lầm chớ?!
Theo bản năng mà sờ sờ lỗ tai, hắn hậu tri hậu giác phát hiện tai mình nóng đến dọa người.
Hắn đến bây giờ mới hiểu rõ ánh mắt kỳ dị của Sở Thu đến tột cùng là vì sao.
Nguyên lai, nguyên lai mọi người vẫn luôn hiểu lầm (sương mù) quan hệ của hắn và sư tôn.
Cho nên, những thứ này sau đó tích lũy lên, lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy, sư tôn cùng mình, là, là một đôi sao?!
Hắn đỏ tai chớp mắt, nhịn không được nhảy nhót trong lòng, loại cảm giác giống như khắp thiên hạ đều biết tâm tư hắn, hơn nữa lại còn phải đến khẳng định một chút, quả thực quá bất ngờ.
Đây là một trong những chuyện hắn hài lòng nhất sau khi trọng sinh.
Bất quá rất nhanh, thần sắc của hắn liền đông lạnh.
Hắn nhớ rõ vừa rồi sói con kia còn nói, bọn họ còn muốn thay sư tôn tìm những người khác!
Nữ có thể loại bỏ, nhưng thiên hạ này nam nhiều như vậy, ngộ nhỡ thật sự bị chưởng môn sư thúc tụ tập thì sao?
Quân Mặc mím môi, đi tới bên giường, vừa cúi đầu ôn nhu sửa sang quần áo cho Lâm Tiêu, vừa tinh tế suy tư.
Sư tôn đối với hắn là tốt nhất, đặc biệt nhất, sư tôn đối với sự tình bên cạnh mẫn cảm đến dọa người, đối với chuyện tình cảm lại trì độn đến có chút kinh người.
Đây là ưu thế của hắn, cũng là tai hại của hắn.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên việc hắn phải làm nhất, chính là dưới sự ngầm cho phép của tất cả mọi người, chậm rãi, từng chút thôn tính phòng tuyến của sư tôn, đem tất cả bắn ngược có thể phát sinh hạ xuống thấp nhất, biện pháp tốt nhất là gì đây?
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mỏng mềm mại, lộ ra mỉm cười nhàn nhạt —— không bằng, để sư tôn động lòng trước đi.
Nếu sư tôn vào thời điểm hai người liên hệ chân khí đóng cửa ngũ giác, đã nói lên sư tôn cũng sẽ không nén được loại ngọt ngào mê người này, cho nên, hắn chỉ cần từng chút, từng chút đem người này lặng yên tiến vào trong loại cảm giác kỳ diệu này, cuối cùng có một ngày, sư tôn sẽ hoàn toàn thuộc về mình, không phải sao?
Yêu một người, phải cố gắng làm cho người kia yêu mình.
Hắn nghĩ, nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng hơi lạnh kia, trước khi mình chết chìm trong ngọt ngào, cực lực đem chính mình kéo ra, hít một hơi thật sâu, đè xuống tất cả rung động và xúc động.
Hắn chỉ làm điều sư tôn muốn, thích, cho nên, trước khi sư tôn nguyện ý, hắn không muốn làm sư tôn có bất kỳ không vui gì, một chút cũng không muốn, dù hắn thật sự nhịn rất khổ cực.
Ngô, về sau… về sau nhất định phải bù lại thật tốt… hắn đỏ tai nghĩ.
Thời điểm hừng đông hôm sau, Lâm Tiêu vừa mới mở mắt ra, đã bị màn hình trước mặt làm cho giật mình.
【giá trị oán niệm: 65 giá trị cốt truyện: 60】
Lâm Tiêu nhíu mày, mở ra khu bình luận, quả nhiên nhìn thấy bình luận nguyên bản không kéo xuống được, đã có thể kéo.
Hiên Viên Triệt đã bị Sở Thu trục xuất sư môn, cốt truyện hiển nhiên đã lệch quá nhiều.
Mà hiện tại, giá trị cốt truyện lại từ 55 biến thành 60, vậy chứng minh thế giới đã tự động bổ sung, cũng đem cốt truyện sai lệch nguyên bản kéo về một ít.
Nói như vậy, đã đến giai đoạn kế tiếp?
Hắn nằm không động, trợn tròn mắt, nhìn như đang ngẩn người, trên thực tế lại lẩm nhẩm khu bình luận.
Nhìn lời bình luận, cốt truyện phải là đến đoạn nguyên thân mang theo Hiên Viên Triệt ra ngoài rèn luyện.
「Trong khoảng thời gian này, nguyên thân đối với Hiên Viên Triệt bên ngoài là chiếu cố, trên thực tế là ám hại, Hiên Viên Triệt bị nguyên thân chiếu cố nhiều lần suýt chết.
Hiên Viên Triệt rốt cuộc tìm được dấu vết, sau đó khẳng định Lâm Tiêu chính là hung thủ giết mẹ mình, sau đó liên hệ Tống gia, lại ngẫu nhiên phát hiện Tống gia không tầm thường, sau đó bắt đầu tiếp xúc đến thế lực rất cao, thêm một hậu thuẫn mạnh mẽ.
Mà trong nội dung nguyên bản, bởi vì Tống gia trợ giúp, dẫn đến nguyên thân trọng thương trở về tông môn.
Khi đó tình cảm giữa nam chính và nữ chính chợt