Lúc nhận được tin Vương Thanh Hoan lại mang người tìm tới phủ đệ chỗ mình che giấu sư tôn, dù đang cùng Hiên Viên Thành thương lượng bày bố chiến trường, Quân Mặc không có bất cứ chần chờ nào liền trở về.
Hai năm nay, Quân Mặc ở đế đô an bài vô số phủ đệ bí mật, cơ hồ mỗi một chỗ đều bị người thăm dò.
Những người đó không lúc nào không nghĩ mọi cách tìm nhược điểm của mình, ngày đó người nhìn thấy chuyện ở hắc ma trấn rất nhiều, sau Lâm Tiêu lại không xuất hiện nữa, cho nên, sư tôn hôn mê, chắc chắn sẽ trở thành nhược điểm và uy hiếp mà tất cả địch nhân của hắn muốn bắt được nhất.
Huống chi, uy hiếp này không chỉ có tác dụng với Quân Mặc, còn có tác dụng với Huyền Chân tông.
Hai năm, những người này rốt cuộc vẫn tìm ra nơi đó.
Thời điểm xa xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, trái tim Quân Mặc gần như ngừng đập.
Người nọ cứ như vậy mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó, cao lãnh giống như vương giả coi thường hết thảy, nhưng Quân Mặc lại biết rõ, người nọ chẳng qua là thất thần, hoặc là có chuyện gì không nghĩ ra mà thôi.
Sư tôn tỉnh!
Cách hai năm, khi mình chờ sắp điên cuồng, sư tôn rốt cuộc tỉnh!
Nhận biết này làm Quân Mặc mừng như điên, sau đó nhìn thấy Vương Thanh Hoan hướng về phía sư tôn động thủ.
Một khắc kia, con ngươi của Quân Mặc đều đỏ —— hắn chán ghét mọi thứ sinh vật động thủ với trân bảo của hắn!
Không chút do dự mà đưa tay tát bay tiện nhân kia, hắn mím môi đem người ôm vào trong ngực, cảm thụ hương vị băng lãnh quen thuộc, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Sư tôn, nhất định là cảm thấy hắn sắp hỏng mất, cho nên mới tỉnh lại, nhất định là vậy.
Nhưng hắn lại chỉ dám nhát gan từ phía sau lưng ôm sư tôn, thậm chí không dám nhìn vẻ mặt sư tôn.
Thời điểm Vương Thanh Hoan nói ra những lời kia, hắn đối với chuyện mình lúc trước vì sao không bất chấp đại giới giết tiện nhân này mà hối hận, cũng may, sư tôn cũng không bị tiện nhân này lôi kéo, sư tôn vì mình dừng bước lại…
Sư tôn theo bản năng mà gọi tên hắn, sau đó, nói cho hắn biết —— sư tôn mất trí nhớ.
Trong nháy mắt cảm giác thật sự là, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
“Sư tôn không cần lo lắng, hết thảy đều sẽ khá hơn.” Quân Mặc nhẹ giọng nói, thử thăm dò dắt tay Lâm Tiêu, thấy Lâm Tiêu chỉ nhíu mày nhưng không cự tuyệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đem chân khí của mình di chuyển một vòng trong thân thể Lâm Tiêu như lệ thường, từng chút kiểm tra tình trạng kinh mạch: “Đồ nhi nói cho sư tôn nghe chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, được hay không?”
Lâm Tiêu gật đầu, nháy mắt chân khí nhập thể, không thoải mái nhíu mày một cái, loại cảm giác làm hắn không khống chế được tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hắn cũng không rút tay về.
Hắn cũng không nhìn thấy động tác thật cẩn thận khống chế chân khí của Quân Mặc, càng không biết người này cố ý dốc sức tránh đan điền của hai người, thấy hắn không bài xích mới không biến sắc thư giãn con ngươi.
Lâm Tiêu quan sát dáng vẻ người trước mắt, không biết tại sao nhớ tới lời Vương Thanh Hoan đã nói ngày đó.
Giam cầm, sư đồ dan díu cùng nhau…
Hắn theo bản năng cảm giác người trước mắt cũng sẽ không làm ra loại chuyện này đối với hắn, nhưng hai ngày nay, hắn nhìn người này đối với mình cẩn thận quan tâm và thương tiếc đến mức làm cho người ta bất đắc dĩ, luôn cảm thấy đây cũng không phải quan hệ sư đồ bình thường.
Nhưng mà…
Hắn mím môi, cúi đầu nhìn ngón tay thon dài giao triền lẫn nhau của hai người, còn có người này luôn mang theo vài phần cẩn thận, tràn ngập thăm dò đến gần, lại không đành lòng cự tuyệt.
Hắn nhìn người này, giống như thấy được một cái tôi khác, mặc dù bọn họ có khi đứng rất xa, thế nhưng vẫn có thể cảm giác người này đã đến, thậm chí mỗi một tia tình cảm dao động của người này.
Loại cảm giác này, giống như là… hai người là hai bộ phận tách ra từ một chỉnh thể, quá mức hòa hợp, thế cho nên hoàn toàn không sinh ra bất luận ý niệm phòng bị hoặc thương tổn gì.
Quân Mặc đương nhiên không biết Lâm Tiêu đang suy nghĩ gì, hai ngày nay ngoại trừ cùng Hiên Viên Thành thương lượng chiến trường sắp sửa mở ra ở Vạn Thú Cốc, thời gian khác vẫn luôn ở cùng Lâm Tiêu, nói với Lâm Tiêu một ít chuyện lúc trước.
Bọn họ sớm đổi một tòa phủ đệ khác, trước khi xác định thực lực của sư tôn hồi phục hoặc hiểu rõ tình cảnh giờ phút này của bọn họ, Quân Mặc không dám mạo hiểm, chỉ vì bối cảnh của tên Vương Thanh Hoan, thật sự làm hắn kiêng kị vô cùng.
Quân Mặc thậm chí hoài nghi…
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Lâm Tiêu hỏi.
Quân Mặc vội hoàn hồn, đem chân khí chậm rãi lui ra, nhẹ giọng nói: “Kinh mạch sư tôn khôi phục rất tốt, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn.”
Lâm Tiêu không ý kiến gật đầu, mất trí nhớ mà thôi, cũng không quên mất những thứ nguyên bản.
Mặc dù hắn không nhớ rõ những công pháp tu chân và chiêu thức phép thuật, hai ngày nay đứa ngốc này sẽ tới nói huyên thuyên, cũng dần dần quen thuộc.
Quân Mặc thấy hắn hơi có vẻ ngạo kiều, nhịn không được nâng khóe miệng, rót một chén linh trà cho hắn, rồi mới lên tiếng: “Hai ngày nay ta nói nhiều như vậy, sư tôn nhớ cái gì sao?”
Quân Mặc dứt lời, có chút chờ mong nhìn Lâm Tiêu.
Quân Mặc nhớ rõ sư tôn lúc ấy gọi mình Tiểu Mặc, vả lại còn chán ghét Vương Thanh Hoan như vậy, đây không phải có nghĩa là, sư tôn vẫn có một chút ký ức?
Đáng tiếc Lâm Tiêu lại lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn không cảm xúc đến cao lãnh, lạnh lùng: “Cái gì ta cũng không nhớ.”
Vẻ mặt kia, giống như mèo yêu kiêu ngạo đến cực điểm, mặc dù hắn có chút để ý, cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào từ trên người hắn nhìn ra manh mối.
Quân Mặc vui vẻ cười, ôn thanh nói: “Vậy ta sẽ nói nhiều hơn cho sư tôn nghe, nghe nói, luôn sẽ có tác dụng.
Sư tôn không cần gấp, nếu sư tôn có thể nhớ ta, nhất định có thể khôi phục ký ức.”
Mặc dù, Quân Mặc có chút sợ hãi Lâm Tiêu khôi phục ký ức, nhớ tới những chuyện không hay ngày đó.
Lâm Tiêu liếc Quân Mặc một cái, nhẫn nhịn không vạch trần an ủi của Quân Mặc —— nhưng hắn ngoại trừ cảm thấy thân cận một chút với Quân Mặc, luôn