Lối ra của tầng bảy là một rừng đá thật lớn, bóng của những tảng đá lớn đan vào nhau sừng sững, có thể coi là một chỗ phục kích cực tốt.
Hơn nữa bố trí tại lối vào một trận pháp cường đại như vậy, có thể nói là tính toán chu đáo, nếu trận pháp mạnh hơn nữa, sát thương quy mô lớn, trên cơ bản cũng coi là tuyệt sát.
Dù sao, bất luận là ai, sau khi thông qua tầng sáu, cũng đã vô cùng mệt mỏi, còn có người nào đủ sức ứng phó cái này?
Người của chấp pháp đường có thể nói là tính từng li, đáng tiếc chính là, ba người Lâm Tiêu từ lúc bắt đầu vào động, đích thật gặp không ít phiền toái, nhưng trận pháp trong thí luyện động có Quân Mặc, đánh chết cao thủ có Lâm Tiêu, về phần huyễn thú… từ đầu đến cuối đều không xuất hiện!
Cho nên, khi người nấp trong rừng đá kích phát trận pháp muốn vây khốn mọi người, mà còn trực tiếp dùng vạn mũi tên muốn giết chết ba người, Lâm Tiêu dốc hết sức đánh trả, chẳng những đem những mũi tên đó toàn bộ trả lại, vả lại còn hướng về phía nhiều người ẩn nấp nhất phóng ra ba luồng kiếm khí sắc bén đến cực điểm.
Tiếng kêu thảm thiết đã vang bên tai, động tác kế tiếp của Lâm Tiêu hiển nhiên vô cùng hung ác, nếu thật sự xuống tay, như vậy, những người đó tất nhiên đều phải chết sạch.
Chẳng qua sau khi Lâm Tiêu hiểu ý hệ thống, vẫn dừng lại động tác —— có thể làm cho hệ thống kêu lên như vậy, không ai ngoài người bây giờ còn là nhân vật chính.
Hiên Viên Triệt?
Hắn lại đang ở trong này?
Khóe miệng Lâm Tiêu nhếch lên một độ cong vô cùng tinh tế, thời điểm hệ thống rốt cuộc thả lỏng, động tác dừng lại giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động phát ra, chỉ một chút, liền trực tiếp làm vỡ nát lá chắn của tất cả trận pháp chung quanh, một luồng kiếm khí so với ba luồng trước còn độc ác hơn, san bằng rừng đá phía trước.
Tảng đá thật lớn nhìn như hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng một trận gió nhẹ thổi qua, lại ầm ầm vỡ vụn, ngay sau đó, rừng đá cao lớn dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất, biến thành mảnh vụn.
Nơi ẩn thân bị hủy, những người ẩn trong rừng đá dĩ nhiên cũng bại lộ thân hình.
Thi thể rơi xuống có ít nhất sáu tên, một người duy nhất còn động chỉ có kẻ ở giữa kia.
Chỉ thấy người nọ một thân màu đen, vai rộng eo nhỏ, quả nhiên là tướng mạo đẹp, chẳng qua dù là tướng mạo đẹp chăng nữa, gặp phải tư thế chật vật bất kham, cũng hiện không ra vẻ xuất sắc vốn có.
Hơn hai năm không thấy, Hiên Viên Triệt đã từ người tâm cơ thâm trầm nhưng bề ngoài sáng sủa kiên cường biến thành một kẻ thần sắc tối tăm, giờ phút này dù hết sức chật vật, nhưng vẻ mặt nhìn Lâm Tiêu cùng Quân Mặc không có một chút khuất phục.
“Sư thúc, thật sự là… đã lâu không gặp.” Hiên Viên Triệt ho khan một trận, gian nan muốn từ trên đất bò lên, không có kết quả, chỉ có thể cau mày nằm úp sấp, vẻ mặt càng tối tăm.
Lâm Tiêu trên cao nhìn xuống Hiên Viên Triệt, nhàn nhạt nói: “Xem ra ngươi ở chấp pháp đường không tồi.”
Hiên Viên Triệt cười ha ha, nhếch môi không nói, ngược lại nhìn về phía Quân Mặc, nhướng mày: “Ta đương nhiên là không rộng lượng như Quân sư huynh, lại có thể dứt bỏ mối thù diệt tộc, cùng với kẻ thù của mình song túc song tê*, ha ha.”
*ở cùng một chỗ, cùng nhau bay lượn, chỉ đôi tình nhân gắn bó không rời
Lời Hiên Viên Triệt nói thật sự là ác độc đến cực điểm, ý tứ kia đơn giản là muốn nói, Lâm Tiêu là thủ phạm sau lưng thảm án diệt môn của Quân gia.
Quân Mặc cười lạnh một tiếng không nói, căn bản cũng không bị ảnh hưởng.
Hiên Viên Triệt mỉm cười: “Ta biết ngươi không tin, ngươi nhất định cảm thấy, chuyện duy nhất sư thúc làm sai, đại khái chính là giúp Vương gia làm chuyện này đi.
Ha ha… thật sự là… ấu trĩ hết chỗ nói a…”
Nói đến chỗ này, Hiên Viên Triệt bỗng lộ ra một nụ cười giả tạo, nói với thầy trò hai người: “Các ngươi nhất định nghĩ, bất luận trước kia Thanh Tiêu chân nhân làm gì đều không liên quan tới hai người các ngươi, ta đoán đúng không?”
Lời này của hắn, rõ ràng chính là ý vị sâu sa.
Lâm Tiêu thần sắc không động mà nhìn Hiên Viên Triệt, một đôi mắt thanh lãnh bình tĩnh như băng.
Quân Mặc mâu sắc lạnh lùng, trong ánh mắt đã có một tia sát ý.
Nếu không phải là hệ thống nói, hắn nghĩ, hắn tuyệt đối sẽ không để một kẻ biết bí mật của sư tôn, sống sót.
Bất quá trước khi giết chết, Quân Mặc càng muốn biết, là ai nói cho Hiên Viên Triệt chuyện này, hay là nói, bản thân Hiên Viên Triệt phát hiện cái gì?
Bước chân của Quân Mặc vừa động, có lòng muốn đem người bắt lại tra hỏi một phen, cũng bất quá là không thể giết chết thôi, giữa không giết và chết, còn cách một đường lớn, không phải sao?
Lâm Tiêu cho hắn đi, nhíu mày nhìn rõ Hiên Viên Triệt quá bình tĩnh, luôn cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng lắm, cho đến khi Quân Mặc đi tới vị trí cách Hiên Viên Triệt ba bước, trong đầu Lâm Tiêu phút chốc nhảy dựng, không chút nghĩ ngợi mà lắc mình tiến lên, ôm lấy thắt lưng Quân Mặc nhanh chóng thối lui về phía sau.
Quân Mặc hơi ngẩn ra, nhưng không giãy dụa, chẳng qua là đột nhiên nhìn về phía Hiên Viên Triệt, sau đó đem một tia hắc quang từ đầu ngón tay bắn ra, trực tiếp đánh trúng ấn đường hắn.
Hiên Viên Triệt đang cười giả tạo đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn, sau đó lập tức liền nổ tung!
Là nổ tung thật sự!
Hiên Viên Triệt lại lựa chọn tự bạo!
Mà từ uy lực tự bạo, Hiên Viên Triệt ít nhất cũng phải tu vi kim đan kỳ!
May mắn Lâm Tiêu cùng Quân Mặc lui nhanh, nếu không, với uy lực tự bạo của kim đan kỳ, Lâm Tiêu có lẽ chỉ chịu chút vết thương nhẹ, nhưng Quân Mặc nhất định sẽ bị trọng thương.
“Sư tôn, Đại sư huynh, các ngươi không có việc gì đi?” Đợi uy lực còn lại của nổ mạnh đi qua, Mạt Tiểu Bạch có chút lo lắng vọt lên, nhìn thấy hai người không có việc gì mới ngã ngồi trên mặt đất, vừa rồi hắn cũng bị chấn động không nhỏ.
Lâm Tiêu không lên tiếng, mà nhìn chiếc nhẫn trên tay, thần sắc khó hiểu.
Hiên Viên Triệt liền chết như vậy? Làm sao có thể?!
Quân Mặc cùng Lâm Tiêu đều rõ Hiên Viên Triệt chết đại biểu cho cái gì, trong lúc nhất thời đều có chút chấn động, nhưng sự tình đã xong, ảo não cũng không tác dụng gì.
Quân Mặc đưa tay ôm thắt lưng Lâm Tiêu, sửa sang lại quần áo bị gió làm hỗn loạn của Lâm Tiêu, ôn thanh nói: “Đồ nhi mang Mạt Tiểu Bạch đi tìm Sở sư thúc trước, sư tôn ở trong này nghỉ ngơi và hồi phục một chút.”
Lâm Tiêu gật đầu, trầm giọng nói: “Cẩn thận.”
Quân Mặc gật đầu, nâng tay lên, chiếc nhẫn màu đen trên ngón áp út lóe ra tia sáng tối tăm: “Không sao, sư tôn, chúng ta cùng người khác không giống, bất luận sư tôn ở đâu, đồ nhi đều có thể tìm được sư tôn.
Bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần đồ nhi có thể xác định một chuyện là tốt rồi, đó chính là, tuyệt đối sẽ không lạc mất sư tôn.”
Hắn tính toán chuyện xấu nhất, nếu thế giới này thật sự sụp đổ, chỉ cần hắn còn cùng sư tôn một chỗ, cái gì cũng không sợ.
Nặng nề trong mắt Lâm Tiêu nháy mắt liền bị ấm áp thay thế, đưa tay sờ mặt nghiêng của Quân Mặc, nói: “Tìm được Sở Thu, chúng ta liền về nhà.”
“Được!” Quân Mặc có chút hưng phấn mà gật đầu, vui vẻ nơi đáy mắt nồng đậm không tan: “Đồ nhi chờ sư tôn trở về.” Hắn nói xong, liền mang theo Mạt Tiểu Bạch đi tìm người.
“Hệ thống, đi ra.” Chờ hai người rời khỏi tầm mắt của mình, Lâm Tiêu mới mở miệng gọi hệ thống.
Hệ thống từ đầu đến cuối đều nơm nớp lo sợ, cả chiếc nhẫn đều không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị dọa sợ, cho đến khi Lâm Tiêu lên tiếng, nó mới tựa hồ rốt cuộc tìm được cách phát tiết, trong biển ý thức của Lâm Tiêu hét lớn: “Xong rồi xong rồi! Hắn đã chết! Nhân vật chính chết! Chúng ta đều xong! Đều phải xong ngươi biết không?! Ngươi vì sao muốn tùy hứng như vậy? Ngươi không thể để cho hắn…?!”
Để cho hắn?
Thần sắc Lâm Tiêu đột nhiên lạnh xuống, mình phối hợp, có phải hay không làm hệ thống hiểu lầm cái gì, Lâm Tiêu cảm thấy, mình đã bị nó uy hiếp, cho nên mặc dù biết rõ Hiên Viên Triệt muốn giết mình, cũng phải để cho hắn giết mình?
“Nếu ngươi không thể tỉnh táo lại, bổn tọa không ngại giúp ngươi một phen.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.
Hệ thống đột nhiên chấn động, tựa hồ muốn bạo miệng nói ra cái gì, nhưng khi cảm giác một tia lãnh ý, nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Nó một chữ cũng không dám nói, bởi vì một lỗ hổng đủ để hủy diệt nó, nó đã minh bạch, nó tin, chỉ cần nó dám nói một câu vô nghĩa nữa, nhất định sẽ bị tên bệnh thần kinh kia ngược chết.
Nó kỳ thật hiểu rất rõ, con đường duy nhất mình có thể uy hiếp Lâm Tiêu, cũng bất quá là sự yên ổn của thế giới này mà thôi, vết nứt của thế giới này vì lỗ hổng kia mà tồn tại, nói cách khác, lỗ hổng kia, chính là biến số duy nhất của toàn bộ thế giới, hắn thậm chí có thể diệt sát nó, sau đó trước khi thế giới này tan biến, tìm được một chỗ dung thân, mà nó, sẽ chết!
Nó đã “Chết” qua một lần, không muốn lại một lần nữa nếm thử loại mùi vị này.
“Ta, ta đã lãnh tĩnh.
Đúng, thực xin lỗi.” Nó cắn răng nhận, một lúc